Chẳng qua là Cố Văn không muốn so đo với bọn họ mà thôi, nhưng hôm nay cô ta lại chơi mánh khóe kiểu này ở trước mặt anh, loại người hay lo chuyện bao đồng như: thế cũng không được phép ở lại công ty.
"Anh họ, anh đừng nói như vậy, là lỗi của em, em không nên nói chị dâu như thế, em xin lối.." Ninh Thanh Trúc khóc nấc lên, đúng lúc Cố Nam và Mộc Diệp đi ra, Cố Nam thấy thế, chau mày: "Cố Văn, tôi đã nhắc nhở cậu phải xử lý mối quan hệ của mình cho tốt rồi đấy”
"Chỉ là một người không có máu mủ ruột thịt mà thôi, ở chỗ này diễn một vở hài kịch, tôi không định để cô ta tiếp tục ở lại công ty”
"Thật xin lỗi Tổng giám đốc Nam, chuyện ngày hôm nay. đều là lỗi của em, mong anh đừng giận em, chỉ cần không đuổi em đi, muốn xử lý em thế nào cũng được cả”
Ninh Thanh Trúc nhìn Cố Nam, hy vọng có thể cho cô ta một cơ hội, bất kể như thế nào cô ta nhất định phải ở lại công ty Hưng Thịnh.
"Không cần phải đến chỗ tôi khóc lóc kể lể, cô đã ở chỗ này rồi thì phải làm tốt bổn phận của cô, nếu cô còn dám gây chuyện, tôi sẽ không khách khí với cô đâu"; Cố Nam dắt Mộc Diệp đi thẳng ra khỏi công ty, còn Ninh Thanh Trúc thì khóc lớn. h Cố Văn hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô ta nữa, cũng quay người đi mất.
Cố Nam và Mộc Diệp cũng gặp người quen ở trong nhà hàng, đó là Mạch Lam.
"Xin chào cô Lam, không ngờ cô cũng ở đây" Cố Nam bước lên chào hỏi.
Mạch Lam quay đầu lại thì thấy đúng là Cố Nam, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ: "Ra là anh Nam à, thật trùng hợp quá, đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ”
"Sao hôm nay cô Lam lại ở chỗ này vậy? Giới thiệu với cô, đây là bạn gái của tôi, Mộc Diệp" Đối với loại xưng hô này, Mộc Diệp rất là thích.
Sau đó anh ta lại hướng về phía Mộc Diệp rồi nói: 'Đây là Mạch Lam, có lẽ em đã nghe nói qua rồi, đến từ một gia tộc có tiếng ở thủ đô đấy”
“Cô Lam, nghe danh cô đã lâu” Mộc Diệp cười nói, Mộc Diệp rất thích người phụ nữ như vậy.
Lúc trước Liễu Trang và Bạch Hà cũng chỉ như là người hầu của Mộc Diệp mà thôi, nếu thật sự có thể kết bạn với người phụ nữ như Mạch Lam thì khi nói ra sẽ rất có thể
"Lúc trước luôn nghe nói cô Diệp rất đẹp, không ngờ cô còn đẹp hơn so với lời đồn nữa." Mạch Lam tán dương. Mộc Diệp mỉm cười: "Cô Fam quá khen rồi, chỉ là bị người khác trêu chọc mà thôi, cô Lam cũng đừng gheo tôi chứ” "Hôm nay cô Lam tới đây là để gặp bạn à?" Cố Nam hỏi, lúc trước Mạch Lam đến đây trị bệnh, nghe nói cô ta và Cố Văn có mối quan hệ khá tốt.
Nhưng mà Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh bây giờ là Cố Nam, thời của Cố Văn đã qua rồi, cho nên Mạch Lam nên biết đâu mới là sự lựa chọn chính xác.
"Đúng vậy, tới đây là gặp một người bạn cũ, công việc
cũng đã xử lý ổn thỏa rồi, cứ nghĩ là cùng nhau đi ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ anh ấy có việc đi trước, nên chỉ còn lại mình tôi thôi”
Trên mặt Mạch Lam lộ ra vẻ đáng tiếc, gục đầu xuống che giấu sự mưu mô chợt lóe lên trong mắt.
Quả nhiên Cố Nam bắt đầu thể hiện khí khái đàn ông:
ậy thì trùng hợp quá, nếu cô Mạch Lam không chê thì chúng ta cùng ăn chung nhé..."
"Hình như không ổn lắm đâu, hai người hẹn với nhau mà, sao tôi có thể chen ngang được chứ” Mạch Lam từ chối.