"Mộc Diệp, con đừng xen vào." Mộc Sĩ đặt tất cả hi vọng của mình lên Cố Văn, người đàn ông này mà chịu trợ giúp ông ta thì nhà ông ta sẽ được cứu rồi. ; Mấy ngày nay, bọn họ càng đi sâu vào tra xét vấn đề của công ty thì càng phát hiện lỗ thủng cần xử lý là vô cùng lớn.
“Chú à, có những chuyện không cần phải nói rõ ràng, tin chắc ông cũng hiểu rõ. Những tư liệu của dự án đúng thật là năm trong tay tôi, thế nhưng về vấn đề thỏa thuận và hợp đồng thì đều nhất định phải thông qua sự đồng ý của anh hai tôi mới được. Nếu ông có thể khiến cho anh ấy nhả đồng lời ra thì tôi đều sẽ nhường cả hợp đồng này cho ông. Dù sao ông cũng là chú của Mộc Mai, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, tôi nhất định sẽ ra tay trợ giúp cho ông.”
Cố Văn đã gợi ý, chỉ cân Cố Nam đồng ý thì chuyện này sẽ được hoàn thành, thế nhưng không ngờ mấy người kia nhận được kết quả như vậy thì vẻ mặt càng thêm nặng
nề: "Nếu cậu ta chịu đồng ý thì tôi cũng không cần phải phiền đến cậu làm gì”
"Lẽ nào lại thế, quan hệ giữa anh trai tôi và Mộc Diệp tốt như vậy, làm sao có thể không trợ giúp cho các người được chứ” Sau khi nói xong, Cố Văn lấy điện thoại ra bấm số gọi cho. Cố Nam, đầu dây bên kia vừa bắt máy liền truyền tới tiếng nhạc xập xình, nghe tiếng thì hình như anh ta đang ở quán bai.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên với vẻ vô cùng không kiên nhẫn: "Đã trễ như vậy còn tìm tôi làm gì?”
"Là thế này, anh hai, ba của Mộc Diệp hi vọng chúng ta sẽ nhường:cho công ty họ một vài hợp đồng, chuyện này tôi không có quyền quyết định nên mới muốn hỏi ý anh, có thể giao một số hợp đồng cho họ không?”
Vừa nghe Cố Văn nói như vậy, trong, lòng Mộc Sĩ lập tức dấy lên một tia hi vọng, chỉ cần Cố Nam có thể chịu mở lời... vậy thì có lẽ sẽ được chuyển giao thật rồi.
Nhưng mà Cố Nam lại tỏ ra khó chịu hơn: “Chuyện như vậy tự cậu xử lý cho tốt đi, tư liệu nội bộ của công ty làm sao có thể cung cấp cho công ty khác, thế nên lần sau đừng có phiền đến tôi. Tôi đã từ chối ông ta rồi mà, vì sao lại còn tìm đến cậu nữa?" ˆ "Đã rõ, vậy anh vui chơi tiếp đi" Cố Văn ngắt máy, nhưng vừa ngắt xong điện thoại liền bị Mộc Diệp cướp lấy, sau đó cô ta mới phát hiện đã tắt mất rồi.
Cô ta nổi điên bắt lấy áo của Cố Văn hỏi: "Vừa rồi mày nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc Cố Nam đang ở đâu?”
Nhìn thấy điện thoại bị cướp đi, Cố Văn không vui đáp: Tốt nhất là chị nên trả lại điện thoại cho tôi, đây là chuyện của các người, vì sao lại đi hỏi tôi chứ”
"Tao hỏi rốt cuộc Cố Nam đang ở đâu mà mày lại dám nói một câu như vậy? Nếu mày không nói thì đừng trách ao không khách sáo." Ngay sau đó, Mộc Diệp đột nhiên quăng điện thoại của Cố Văn xuống đất.
Mộc Đoàn không thể nào ngờ nổi cháu gái của mình lại cư xử vô lý đến như vậy. Cho dù muốn gặng hỏi cũng
không thể đập phá đồ dùng cá nhân của người khác chứ, huống hồ Gố Văn cũng không biết rõ về chuyện này, vì sao lại bức ép người ta đến mức đó vậy?
Cố Văn chứng kiến điện thoại của mình đã vỡ vụn, còn chưa kịp mở miệng thì Mộc Mai đã tiến lên giơ tay tát vào mặt Mộc Diệp một cái.
"BỐP..' Tiếng động giòn tan vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch.
Mộc Diệp bị tát đến đầu óc kêu ông: ông, từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ bị ai đánh như vậy cả, không khỏi thét lên: “Mộc Mai... Mày...
"BỐP... Mộc Diệp còn chưa dứt lời, một cái tát lại lân nữa giáng xuống gương mặt cô ta.