"Anh họ, dạo gần đây không thấy anh đến nhà em chơi nữa nên mẹ em nói muốn tổ chức một bữa tiệc để tiếp đãi anh." Ninh Thanh Trúc đáp lời với vẻ vô cùng mong chờ.
“Tôi không có thời gian.”
Cố Văn ngồi lại trên ghế, anh tiếp tục giải quyết nốt công việc đang còn dang dở, Ninh Thanh Trúc thật sự không ngờ anh lại từ chối một cách thắng thắn như vậy. Cô ta tiến lên phía trước rồi ngồi bên cạnh Cố Văn, cất tiếng: "Ba em mất sớm nên trong nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con em nương tựa vào nhau mà sống.
Mỗi khi gặp chuyện gì thì chẳng có ai đứng ra xử lý giúp cả, anh họ, trước đây .
anh đã đồng ý sẽ chăm sóc hai mẹ con em mà”
Cố Văn đẩy cô ta ra rồi đáp: 'Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng không có nghĩa là ngày nào cũng phải đến thăm hai người. Nếu không có chuyện gì thì cô về trước đỉi, đợi một thời gian nữa khi tôi xử lý xong hết mọi chuyện thì sẽ dẫn theo bà xã đến thăm mẹ con cô”
Nghe thấy hai chữ bà xã thì Ninh Thanh Trúc bỗng trở nên cứng ngắc, tuy rằng cô ta cũng biết Cố Văn đã kết hôn nhưng mối quan hệ đó cũng chỉ là cuộc hôn nhân thương mại mà thôi, hai người họ không có nền tảng tình cảm gì cả thì tại sao Cố Văn lại cố tình nhấn mạnh chuyện đó chứ?
Đôi mắt của Ninh Thanh Trúc ửng đỏ, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt rồi tiếp lời: "Anh họ, không phải là anh ghét em chứ?”
"Không có” Tuy miệng thì phủ nhận nhưng ánh mắt của Cố Văn lại thoáng qua vẻ thiếu kiên nhân, cô em họ này cũng chỉ là họ hàng cực kỳ xa, đến giờ bọn họ vấn giữ liên lạc với nhau là bởi vì ông nội của anh nhưng không ngờ rằng hai mẹ con họ càng ngày càng quá đáng, không hề nghĩ rằng bọn họ là người ngoài.
Nghe Cố Văn nói vậy thì vẻ mặt của Ninh Thanh Trúc lại tươi tắn trở lại, cô ta nói: 'Em biết ngay là anh họ sẽ không nhãn tâm như thế đâu mà, khi nào rảnh thì anh dẫn theo chị dâu đến nhà em nhé, em vấn chưa được gặp chị dâu nữa, không biết người con gái nào lại may mắn đến mức. có thể gả cho anh họ như vậy”
"Cô ấy ở bên ngoài. Ninh Thanh Trúc nhớ lại gương mặt của người con gái vừa mới gặp kia rồi đáp: "Là cô thư ký ở bên ngoài kia ạ? Gương mặt cũng phổ thông quá”
Cố Văn nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh lạnh lẽo đến mức khiến Ninh Thanh Trúc sợ hãi rùng mình một cái, cô ta vội vàng đổi giọng nói: "Em xin lỗi, chị dâu chắc chắn là một người vô cùng ưu tú thì mới có thể trở thành bà xã của anh được. Mấy ngày nay mẹ em vẫn thường nhắc đến anh, bà cứ ngóng mãi, anh nhất định phải dẫn chị dâu đến nhà em chơi đấy nhé”
Nói xong thì Ninh Thanh Trúc lại nở nụ cười vui vẻ với anh.
"Ừ Cố Văn không ngẩng đầu lên mà chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, Ninh Thanh Trúc tự cảm thấy mất mặt nên cô ta
chẳng thể làm gì khác ngoài việc rời khỏi văn phòng . Nhìn thấy Ninh Thanh Trúc đã đi khá xa rồi thì Mộc Mai mới trở lại vị trí của mình, nhưng khi nhìn thấy Cố Văn cũng đi ra thì cô bỗng cảm thấy bối rối, không biết bản thân có nên hỏi thêm về chuyện này hay không.
"Con bé là em họ của tôi, hành động và lời nói của nó cớ khiến em cảm thấy tức giận không?” Cố Văn thấy Mộc. Mai không ngồi ở vị trí của mình thì cũng đoán được cô có thể đang hiểu lầm chuyện gì đó.