“Lúc anh trai em kết hôn, chị muốn em giúp một việc.’ Họ là bạn bè cho nên cô gái này sẽ không nghĩ ngợi mà đi giúp mình.
“Được chứ, tình nghĩa nhiều năm của chúng ta có gì mà không giúp.”
Bạch Hà hào phóng nói.
Mộc Diệp nộ ra nụ cười như ý: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần em giúp thì chị sẽ tặng em đôi khuyên tai kim cương mà lần trước em nhìn trúng.”
“Thật sao? Vậy chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.” Bạch Hà kích động cúp điện thoại.
Khóe miệng Mộc Diệp nhếch lên: Cố Nam, sớm muộn anh cũng bị nắm trong lòng bàn tay em.
Hôm nay Mộc Mai không đi làm, Cố Văn cũng về sớm. Mộc Mai thấy anh thì hơi sững sờ: “Sao anh về sớm thế, mới có bốn giờ chiều mà?”
“Anh muốn về sớm xem bộ dạng vui vẻ của vợ anh.” Cố Văn không khách khí tán dương cô. Cô rất thông mình, làm việc cũng gọn gàng.
“Sao? Trên người em có chỗ bẩn à?
Vì sao nhìn em kỳ lạ thế?” Cảm nhận được ánh mắt khác thường của anh, cô thấy cả người không được tự nhiên.
“Chẳng qua thấy em thông minh như vậy, làm phụ nữ quả đáng tiếc.’ Cố Văn không che giấu suy nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng thấy may vì có một người phụ nữ có năng lực như vậy làm vợ, nếu là đối thủ thì chắc phải đau đầu lắm đây.
“Phụ nữ thì sao? Đừng xem thường phụ nữ nhé, trong lịch sử có rất nhiều người phụ nữ thành công đấy. Nếu để phụ nữ gánh vác thì đàn ông các anh vốn không phải đối thủ.”
Mộc Mai tiến lại, giơ tay nâng cằm anh lên: “Chẳng lẽ anh chưa nghe câu độc nhất lòng dạ đàn bà sao?”
Một giây sau, Cố Văn kéo Mộc Mai vào trong lòng, năm cằm cô: “Em đang chơi với lửa à?”
Nghĩ đến tối qua, mặt cô đỏ bừng, vội đẩy anh ra: “Đồ lưu manh, đừng động vào em.”
Cố Văn lại kéo tay không cho cô thoát.
Đúng lúc này điện thoại trong túi cô bỗng vang lên, phá vỡ động tác hai người.
Mộc Mai cười xấu hổ, lấy ra thì là viện trưởng Trương gọi tới: “Viện trưởng Trương, có phải mẹ tôi có chuyện gì không?”
“Chuyện tốt, hôm nay lúc chúng tôi đến lấy máu cho mẹ cô thì phát hiện ngón tay bà ấy nhúc nhích. Tôi mong cô tranh thủ thời gian đến bệnh viện một chút.”
Mộc Mai lập tức liền kích động ngồi dậy: “Được được được, tôi liền tới đây.”
Mộc Mai nói với Cố Văn: “Trong bệnh viện điện thoại tới, nói mẹ của em ngón tay bỗng nhúc nhích, em phải mau chóng tới nhìn một chút.”
Cố Văn nói: ‘Anh và em cùng đi.”
Đi vào phòng bệnh, Mộc Mai nhìn thấy viện trưởng Trương đang cho mẹ mình làm kiểm tra: “Viện trường Trương, mẹ của tôi thế nào?”
“Cô yên tâm, nhịp tim bình thường, chỉ là ngón tay bà vừa mới nhúc nhích, cô vẫn nên ở đây chăm sóc mẹ cô, xem có thể làm cho bà tỉnh lại không.” Dù sao cũng đã là người thực vật năm năm, muốn tỉnh cũng không phải dễ.