Chương 110
Cố Văn nghe thế thì cười ra tiếng: “Các người cũng quá coi thường Mộc Mai rồi, cô ấy không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu. Cô ấy mà cứng rắn lên thì mười tên đàn ông cũng không phải đối thủ của cô ấy.”
Một khi đồ của mình bị người khác cướp đi, cô sẽ dùng hết tất cả năng lực của bản thân để đoạt lại chúng vê.
“Anh đang nói lời ngu ngốc gì vậy?”
Sở Trọng Văn dù biết Mộc Mai khác với những người phụ nữ còn lại, nhưng không hề giống như trong lời nói của Cố Văn…
Cố Văn cũng không trả lời, anh hiểu rõ Mộc Mai. Trong hoàn cảnh khó khăn mọc ra một bông hồng, sao có thể không có gai nhọn được chứ?
Cố Văn nghe đến đó thì nhếch miệng cười vui vẻ: “Đã vậy thì chi bằng chúng ta cược một ván. Nếu như lần này Mộc Mai có thể tự mình giải quyết thì những bức tranh cổ nổi tiếng trong nhà cậu cho tôi, được không?”
Sở Trọng Văn nghe vậy thì lập tức trợn mắt giận dữ: ‘Cố Văn, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà anh đã muốn số tranh cổ của em rồi. Anh đúng là đục nước béo cò thật đấy!”
“Là do cậu không tin vợ của tôi có năng lực đó, cho nên tôi cũng chỉ vì thanh danh của vợ mới đánh cược với cậu một kèo. Nếu mà tôi thua thì tất cả tranh cổ của tôi sẽ đưa cho cậu. Thế nào, cậu thấy được chứ?”
Cố Văn vô tư mà nói.
Những bức tranh cổ kia cũng trị giá đến mấy trăm tỷ, cái người này nói không cần là không cần luôn sao? Sở Trọng Văn không ngu đến mức tin là vậy đâu.
Với cả, cái người này cũng chung sống với Mộc Mai lâu như vậy nên đương nhiên biết được cô đến cùng là có tính cách gì, anh ta sẽ không ngốc mà đi đánh cược với người này đâu.
“Anh, em nhận là em sợ được không? Em không muốn cá cược với anh, vì em biết có cược cũng không thắng được, cùng lắm thì mất mặt thôi, bộ tranh cổ kia của em giá trị tới mấy chục tỷ đấy, thua anh thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không bù được nỗi khiếm khuyết trong lòng em.”
Sở Trọng Văn vẫn nên an phận ăn sáng thôi, hôm nay mà không ăn thì sợ rằng ngày mai sẽ không ăn được nữa.
Dù sao Cố Văn như một bình dấm chua, nếu lại muốn ăn đồ do chị dâu làm, thì chỉ sợ rằng anh ta và Lăng Khải sẽ bị người đàn ông này đưa đến châu Phi mất. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh, em nhận là em sợ được không? Em không muốn cá cược với anh…” Lúc Sở Trọng Văn còn đang ăn, không ngờ Lăng Khải lại lấy điện thoại di động ra phát một đoạn ghi âm.
Sở Trọng Văn lập tức nghẹn lời: “Họ Lăng kia, tôi phải giết chết cậu. Mau xóa cái bản ghi âm này đi, nếu không ông đây sẽ chơi chết cậu!”
Lăng Khải giơ điện thoại lên cao: “Nếu có bản lĩnh thì cậu tới mà cầm. Ôi trời, tôi nhớ ra rồi, trước đó qua nhà cậu tôi rất thích một chiếc vòng tay san hô.
Không bằng cậu đổi cái đó lấy đoạn ghi âm này, thế nào?”
Sở Trọng Văn lập tức cắn răng, hai tay năm chặt thành đấm đến nổi gân xanh.
Chuyện anh ta nhận sợ trước mặt hai anh em bọn họ thì cũng không có gì đáng nói, nhưng mà nếu chuyện này bị truyên ra ngoài thì mặt mũi của anh ta biết để chỗ nào. Một đời thanh danh của Sở Trọng Văn anh coi như sẽ bị hủy.
Sở Trọng Văn đang định tiến về phía Lăng Khải, nhưng ngại anh ta nắm được thóp của mình, cho nên không thể không thay đổi thái độ: ‘Đại ca, em sai rồi. Van xin anh hay nhanh chóng xóa bản ghi này đi. Anh muốn vòng tay san hô em có thể cho anh, không chỉ vòng tay, anh muốn cái gì ông đây đều cho anh hết.”