Chuyện tình yêu xưa nay rất dễ làm đề tài câu chuyện, huống chi một trong những nhân vật chính của "Tình tay ba" này còn là Kỳ công gia vừa được người ta ca tụng.
Chương Miễn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở chính sảnh lầu một Du Minh phường, hưởng thụ ánh mắt cùng tiếng nghị luận xung quanh, toàn thân tản ra đắc ý nắm chắc phần thắng.
Một năm trước hắn vốn cũng không có ý định cưới vợ, luôn cảm thấy sau khi lập gia đình sẽ chơi hết hứng thú.
Lại nghe nói đối phương là phế vật cầm kỳ thi họa đều không thông nên càng thêm không hứng thú, thậm chí còn cảm thấy đầu óc của những con cháu quan gia vội đi cầu thân đều có vấn đề.
Cho đến ngày đó hắn nhìn thấy Hề Nhụy mặc một bộ bạch y, tuyệt trần thoát tục quỳ ở chính sảnh, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho hắn kinh diễm vô cùng.
Về sau mỗi ngày, dáng người nhu mì mềm mại kia làm cho hắn hồn vía mộng mị, chỉ cần vừa nghĩ đến da thịt trắng như tuyết cùng với đôi mắt long lanh như nước của nàng, hắn liền cảm thấy nội tâm căng thẳng.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức liếm môi, anh túc diêm dúa bên ngoài đã thấy nhiều, nhưng ngược lại phù dung tươi mát bậc này hắn còn chưa từng thử qua.
Hắn cũng không quan tâm đến tột cùng là Hề Nhụy để ý ai, nữ nhân mà thôi, là thê hay thiếp cũng không quan trọng.
Huống hồ hắn lớn như vậy, chỉ cần là thứ hắn muốn liền không có thứ mà Chương Miễn hắn không chiếm được.
Mà muốn có được một nữ nhân…
Không gì khác hơn là dùng một số thủ đoạn như vậy.
"Thiếu gia, phía trên vẫn không có động tĩnh, chúng ta vẫn tiếp tục hô sao?" Gã sai vặt bên cạnh ngó dáo dác.
Chương Miễn khép quạt, đôi mắt híp lại: "Đi lên xem một chút”.
Hắn đi lên lầu hai gõ cửa, tìm một giọng điệu tự cho là say lòng người mở miệng: "Nhụy Nhụy”.
"...".
"Nhụy Nhụy, vừa rồi ta đã nhìn thấy nàng, đừng trốn nữa".
Hắn thấy rõ ràng, hai nha đầu vừa đứng ở cửa chính là thị nữ bên cạnh nàng.
Đáp lại hắn vẫn là một mảnh yên lặng, Chương Miễn không còn kiên nhẫn, ánh mắt ý bảo gã sai vặt bên cạnh lập tức mở cửa.
Rầm một tiếng cánh cửa mở ra, bên trong lại trống không.
Hắn nghi hoặc đi vào trong, nhưng không biết tại sao kế tiếp dưới chân lại lảo đảo, cả người ngã nhào về phía trước.
"A…".
"Thiếu gia!".
Theo tiếng kêu như giết heo vang lên, bụi trên sàn nhà bay lên mù mịt, Chương Miễn nằm sấp trên mặt đất đau đến khuôn mặt vặn vẹo, đám sai vặt phía sau sợ tới mức cả đám xông tới.
Hề Nhụy và Giang Dư Mộc cùng năm người hầu gắt gao trốn ở phía sau bình phong, trợn to hai mắt nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt .
Vốn tưởng rằng hộ vệ của Quý công tử muốn mười lượng bạc sẽ cứu ra hoa gì, không nghĩ tới chỉ để cho bọn họ trốn sau bình phong này.
Hề Nhụy phẫn nộ bất bình, thế nhưng hiện tại quả thật không có lựa chọn.
Vì thế bọn họ lo sợ bất an trốn vào phía sau, mắt thấy cánh cửa bị đẩy ra, hô hấp gần như đình trệ.
Bước chân Chương Miễn dần dần đến gần, trái tim bọn họ đều vọt lên cổ họng.
Nhưng hắn lại té ngã??
Chung quanh trống rỗng, trên mặt đất cũng không có chướng ngại vật gì.
Chỉ có một mảnh lá xanh không thuộc về bất kỳ một gốc cây nào trong sương phòng này nhẹ nhàng rơi xuống bên chân Chương Miễn.
Hề Nhụy chớp chớp mắt, nếu vừa rồi nàng không có hoa mắt, phiến lá xanh này hẳn là từ cửa sổ bắn thẳng vào.
Giống như là... được ban cho lực lượng kỳ dị gì đó, làm cho lá cây vốn yếu ớt trong phút chốc có thể gập lại sắc bén như lưỡi đao, tốc độ cực nhanh, lực độ to lớn tựa như vũ khí sắc bén quỷ mị vô tích…
Nhưng sau khi đã bắn trúng mục tiêu trong nháy mắt liền giảm bớt lực độ, trở thành một chiếc lá xanh không thể bình thường hơn, lặng yên rơi xuống không một tiếng động.
Hộ vệ mười lượng này quả thật bất phàm, Hề Nhụy thầm nghĩ.
"Máu! Thiếu gia đang chảy máu!" Gã sai vặt đột nhiên hét lên.
Chương Miễn vốn còn chưa ý thức được chân mình bị thương, chỉ cảm thấy đau nhức vô cùng, bị một trận la hét này khiến hắn đưa tay sờ tới, quả nhiên một mảnh đỏ tươi.
Từ nhỏ hắn được nuông chiều lớn lên, chưa từng thấy qua tràng diện như vậy?
Ngơ ngác nhìn bàn tay một lúc, Chương Miễn khẽ đảo hai mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
"Thiếu gia ngất xỉu! Người tới! Người tới! "Tiếng kêu kinh hãi vang vọng khắp trong phòng, trong lúc nhất thời tràn lên rất nhiều hộ vệ, loạn thành một đoàn, đầy đống hỗn độn.
Chương Miễn được người khiêng xuống lầu, hiện tại lực chú ý của mọi người đối với hắn cũng là từ lúc trắng trợn thổ lộ đến lúc 'sinh tử không rõ' này.
Cũng chính vì trận gà bay chó sủa này khiến cho mọi người giảm lực chú ý trên người Hề Nhụy.
Trong phòng khôi phục bình thường, Hề Nhụy phun ra một ngụm trọc khí kéo bình phong đi ra từ phía sau.
Xem ra hộ vệ của Chương Miễn này cũng ngu xuẩn như hắn, vốn còn sợ có người lục soát phòng, lại không nghĩ cứ như vậy mang người đi.
Nàng đi tới bên cửa sổ vừa định nói cảm ơn, nhưng phía sau cửa sổ kia làm gì còn có bóng người nào?
*
"Kỳ hộ vệ còn rất trượng nghĩa nha". Rời khỏi Du Minh phường rốt cuộc Quý Bắc Đình cười to ra tiếng.
Hắn thật sự không nghĩ tới người lãnh đạm như Kỳ Sóc lại đáp ứng loại chuyện này, tự hắn đã chuẩn bị tốt để động thủ, dù sao cũng là hắn trêu chọc nàng ấy trước.
"Chẳng lẽ huynh thật sự xem trọng tiểu thư Hề gia?".
Quý Bắc Đình càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
"Lại nói tiếp dung mạo của vị tiểu thư kia thật sự là thượng thừa, thuở nhỏ Huyền Nghệ huynh đã lớn lên ở biên quan, chưa từng thấy qua cái gì nữ nhân cầm giữ không được thì thật là bình thường... Ngô…".
Kỳ Sóc thu đầu ngón tay, đột nhiên liếc nhìn hắn, vân đạm phong khinh nói: "Nhớ đưa bạc tới”.
Quý Bắc Đình bị điểm á huyệt: "...?"
"Chậm một khắc thì vụ án Đan Dương buôn lậu muối cũng sẽ do huynh điều tra”.
"???”.
Hóa ra chuyện tốt đều ở chỗ này chờ hắn sao?
*
Chuyện Chương Miễn bị tập kích ở Du Minh phường, sau khi được người khiêng về Chương phủ cuối cùng tìm được người trong quan phủ tiến hành điều tra kỹ lưỡng.
Mà lúc này Hề Nhụy đã đội mũ che từ phía hậu viện trở về phủ trước khi quan binh đến.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải đưa mười lượng bạc cho phủ Thừa tướng sao?" Văn Nhân hỏi.
Hề Nhụy cực kỳ buồn bực: "Đương nhiên”.
Đến Thấm Mai viện nàng đi thẳng về phía khuê phòng của mình, vòng qua bàn tròn gỗ đàn hương, nàng nửa quỳ trên giường xốc chăn đệm lên.
Một cái hộp gỗ sơn son đỏ thấm đập vào mắt, bên cạnh là một cái khóa nhỏ xinh xắn, Hề Nhụy tháo trâm trên tóc chọc hai cái, khóa kia phát ra tiếng mở ra.
Đưa tay gảy một chút bạc vụn cùng với ngọc thạch lẻ tẻ trong hộp cũng không tính là nhiều, nàng thở dài.
Đây chính là toàn bộ tài sản nàng vất vả tích góp nhiều năm qua.
Đại khái có lẽ hẳn là ... có mười lượng đi.
"Văn Nhân, ngươi đem những bạc vụn này đi đổi thành ngân lượng, sau đó đưa cho Quý công tử đi”. Hề Nhụy ôm hộp xoay người, đặt nó lên bàn tròn.
Văn Nhân gật đầu muốn đưa tay nhận, nhưng như thế nào cũng cầm không được.
"Tiểu thư?" Nàng nghiêng đầu liền nhìn thấy ngón tay Hề Nhụy đang ôm lấy bên kia của hộp gỗ, "Quý công tử hôm nay đi nhanh như vậy, không bằng...".
"Không được”. Văn Nhân còn chưa nói xong đã bị Hề Nhụy cắt ngang, nàng nói lời chính nghĩa, "Làm người có thể nghèo tiền, nhưng không thể nghèo chí, lời nói của chúng ta phải đáng tin!”.
Văn Nhân khó xử: "....Vậy người buông tay ra trước?”.
Hề Nhụy lảo đảo, ánh mắt không nỡ lưu luyến trên đống bạc trong hộp một lát, cuối cùng buông tay ra.
"Cầm đi, nhớ nhất định phải đổi thành ngân lượng, đừng để người bên ngoài cảm thấy chúng ta đường đường là phủ khanh của Đại Lý Tự mà mười lượng bạc cũng không lấy ra được”.
"...".
*
Mặc dù Chương Miễn ở Du Minh phường nháo ra động tĩnh bị 'gặp tập kích', nhưng Hề Quảng Bình vẫn biết nguyên nhân trong đó.
Hề Nhụy tự biết không thoát khỏi sự thẩm vấn của phụ thân, lúc dùng bữa tối tự mình thẳng thẳn thừa nhận sạch sẽ.
"Phụ thân, người đừng nghe Chương Miễn nói bậy, giữa con và hắn đều chưa gặp qua mấy lần, mà gặp qua mấy lần kia cũng đều là hắn chạy đến dây dưa với con, người cũng biết, tựa như cách đây không lâu ở trên đường cái đột nhiên hắn cùng nữ nhi lôi kéo, về sau người còn cấm túc con...".
Tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ, vốn là lo lắng không đủ sức giả ngoan yếu thế, nhưng không biết tại sao nói đến cuối cùng lại thật sự cảm thấy có chút uất ức.
Thế đạo này đối với nữ tử thật sự hà khắc, trong lòng nàng thừa nhận ai lại muốn bị nói không biết liêm sỉ, bị người khác dây dưa còn bị mắng thay đổi thất thường.
Ngay cả phụ thân cũng là người đầu tiên giáng tội nàng.
Nhưng rõ ràng nàng chưa từng thương tổn bất kỳ kẻ nào.
Lại nghĩ toàn bộ gia sản của mình đều bởi vì chuyện hôm nay phải đem đi bồi thường, mũi Hề Nhụy chua xót, hốc mắt liền đỏ lên.
Thấy dáng vẻ ủy khuất này của nàng, Hề nãi nãi đau lòng: "Ôi chao, Nhụy Nhụy đừng khóc”.
"Nãi nãi”. Nghe được tiếng của nãi nãi, nước mắt Hề Nhụy bỗng nhiên giống như hạt châu đứt dây, như thế nào cũng không nhịn được.
Hề Quảng Bình nhíu mày nghe nàng khóc đến vẻ mặt càng thêm ngưng trọng: "Nhụy Nhụy ngươi...".
"Phụ thân không cần hung dữ với con". Hề Nhụy lau nước mắt, cẩn thận nhìn hắn, lúng túng lên tiếng.
"Hề Quảng Bình!" Tiếng khóc nghẹn ngào của nàng đã sớm khiến lòng Hề nãi nãi vặn thành một đoàn, quở trách Hề phụ nhiều hơn.
Hề Quảng Bình: "...".
"Mẫu thân, con còn chưa nói gì hết".
Thấy Hề nãi nãi hừ lạnh, dáng vẻ bao che tôn nữ làm cho hắn hết sức bất đắc dĩ.
Hề Nhụy có thể làm ra những hành vi vô pháp vô thiên này hơn phân nửa đến từ sự cưng chiều của mẫu thân hắn.
"Nhụy Nhụy, hôm nay ngươi thật sự không ở Du Minh phường?".
Hề Nhụy hít mũi gật đầu, thừa dịp lau nước mắt thu lại một tia chột dạ trong đáy mắt.
Đây là hôm nay ban ngày Quý Bắc Đình dạy nàng nói, nếu có người hỏi cứ một mực khẳng định hôm nay chưa từng đi đến Du Minh phường.
Lúc ấy nàng vốn còn có chút do dự, nhưng sau khi thấy hộ vệ của hắn lấy vật đả thương người vô hình như thế, Hề Nhụy liền yên lòng.
Tuy rằng nàng không biết Quý Bắc Đình dùng thủ đoạn gì xóa đi hành tung của nàng, nhưng sau đó người của quan phủ đi điều tra chuyện Chương Miễn bị thương đích xác không có liên quan đến nàng.
Cho nên, chột dạ của nàng bất quá thoáng qua, hốc mắt tràn đầy lệ đúng lúc làm mờ đi cảm xúc chân thật trong lòng nàng.
"Hôm nay nữ nhi vốn là đi Lưu Ly các mua son Hoa Sơn Lưu mới ra, nếu phụ thân không tin, A Lăng có thể đem ra cho người kiểm tra”.
Hề Linh sớm đã nhìn không vừa mắt bĩu môi, liếc mắt: "Ngũ muội muội mỗi ngày đều nghĩ đến son phấn, cũng không biết suy nghĩ ra môn đạo gì".
"Quả thật không có lợi ích gì so với tứ tỷ tỷ mỗi ngày múa đao lộng côn". Hề Nhụy cắn môi.
Hề Linh nắm chặt tay: "Ngươi…".
"Linh nhi”. Nguyệt di nương kinh hãi kéo nàng lại, sau đó thật cẩn trọng nhìn về phía Hề Quảng Bình.
"Được rồi được rồi." Hề Quảng Bình không kiên nhẫn phất tay, "Một người hai người cũng không để cho ta bớt lo, có thể học một ít an phận thủ thường, tương phu dạy con từ đại tỷ nhị tỷ tam tỷ của các ngươi hay không?”.
Hắn càng nghĩ càng tức giận: "Các ngươi nhìn lại bản thân các ngươi một chút, một người từ hôn trước mặt mọi người, một người đùa giỡn múa thương múa đao không ra dáng vẻ tiểu thư...".
"...Cha, con không đùa giỡn đao thương". Hề Linh nhỏ giọng phản bác.
"Ngươi câm miệng…" Hề Quảng Bình đập bàn một cái, vươn tay chỉ trỏ, "Khuôn mặt già nua này của ta sắp bị các ngươi vứt hết rồi!”.
......
Hề Nhụy vùi đầu nghe Hề Quảng Bình quở trách, thỉnh thoảng giương mắt liếc nhìn Hề Linh, chống lại ánh mắt trợn tròn của nàng ấy.
Nàng lười dính dáng quá nhiều với loại người không não như Hề Linh này, lập tức lấy khăn tay che miệng cười khiêu khích với nàng ta liền dời tầm mắt.
Hề Linh thấy vậy nghiến răng kẽo kẹt, hận không thể đi lên đánh một trận với nàng.
Hừ, một cái bao cỏ yếu ớt!.
Hai người bọn họ tuổi tác tương đương, trước sau chỉ kém mấy tháng, mà từ trước đến nay Hề Linh nhìn không quen dáng vẻ làm bộ làm tịch như vậy của nàng.
Mẫu thân Hề Nhụy là Thôi thị vợ cả của Hề Quảng Bình, nhưng thân thể cũng không tốt lắm, cho nên năm xưa con nối dõi của hắn vô cùng đơn bạc, cũng bởi vậy mà nâng Nguyệt di nương lên.
Ngược lại Nguyệt thị cũng không chịu thua kém, năm thứ hai vào cửa liền có thai, sinh ra nữ nhi đầu tiên của Hề phủ, năm sau lại mang thai nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư, nhưng thủy chung vẫn không có nhi tử.
Hề Quảng Bình tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không nạp thiếp nữa, mãi cho đến qua vài năm Nguyệt di nương lại có thai, cùng lúc đó Thôi thị cũng mang thai Hề Nhụy, hắn vốn tràn đầy hy vọng sẽ có một nam hài, lại không nghĩ vẫn là hai nữ nhi.
Còn là hai người khiến hắn không yên tâm nhất.
Hề Quảng Bình quở trách mệt mỏi, thở dài: "Nhụy nhi, mẫu thân con mất sớm, trong lòng phụ thân biết đối với con có phần thiệt thòi, nhưng con cũng cần phải hiểu đều là vì cha muốn tốt cho con".
Hề Nhụy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khẽ dạ một tiếng không nói gì nữa.
"Con chướng mắt tiểu tử Chương gia như vậy sao?" Hắn tự cho rằng đây là gia đình tốt nhất trong khả năng của mình có thể tìm được cho Hề Nhụy.
Không nghĩ tới phụ thân lại hỏi nàng như vậy, Hề Nhụy ngẩn người cũng rất rõ ràng hiện tại ước chừng là thời cơ tốt nhất để phụ thân buông lỏng.
"Chương công tử dáng vẻ đường đường, xuất thân hiển hách...".
Lời nói trái lương tâm quả nhiên nói ra đều có chút khó chịu dạ dày.
"Nhưng cũng không phải là lang quân nữ nhi mong muốn". Dáng vẻ Hề Nhụy ngoan ngoãn, ánh mắt ảm đạm, "Nữ nhi hiểu được nam tử nạp thiếp thật sự là bình thường, nữ nhi cũng không muốn làm đố phụ, nhưng cũng... nhưng cũng càng không muốn làm chủ mẫu vừa mới vào cửa đã phải cùng năm sáu bảy tám thiếp thất ở chung...".
Hề Quảng Bình: "...?”.
"Cái gì năm sáu bảy tám thiếp thất?".
"...".