Mắt thấy thân thể nữ tử trước người mềm nhũn, lông mày Kỳ Sóc ngưng trọng, rất thành thạo xách cổ áo nàng lên lần nữa.
Không biết là cổ áo này thật sự không chịu được lực kéo hay là hắn dùng sức quá lớn, chỉ nghe xoẹt một tiếng, y phục bên ngoài bị xé rách, thoáng chốc liền lộ ra nội y của nữ tử.
Đầu ngón tay Kỳ Sóc run lên: "...".
Hiện giờ đang là ngày xuân, y phục cũng không quá dày, bởi vậy thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút hồng hồng bên trong.
Minh Hữu cầm kiếm đang muốn tiến lên, bước chân bỗng nhiên dừng lại, lập tức dời tầm mắt.
"Công gia, những người này xử trí thế nào?".
Kỳ Sóc khôi phục dáng vẻ ung dung lúc trước, thần sắc không gợn sóng cởi áo choàng tùy tiện che lên người Hề Nhụy, sau đó bàn tay khẽ nắm ôm người trên tay.
"Ở đâu trả về đó”.
"Dạ". Minh Hữu ôm quyền, ra lệnh cho phía sau, đáy mắt hiện lên lãnh ý.
Dám động đến phu nhân tương lai Phụ Quốc Công phủ của bọn họ, thì phải có giác ngộ gánh chịu hậu quả.
*
Sau khi tiếng sấm liên tiếp nổ ra, mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo tới, cuối cùng những giọt mưa to như hạt đậu trên trời rơi xuống, chỉ chốc lát sau một trận mưa tầm tã rơi xuống.
Hề Nhụy gặp ác mộng nên nói mớ, trong mộng nàng bị vô số người đuổi theo, lại không có chỗ trốn.
"Đừng chặt chân ta...".
Đến khi hai tròng mắt mở ra, đáy mắt mê mang choáng váng từ từ tan đi.
Hề Nhụy trở lại hiện thực phát hiện hình như mình đang ở trong một sơn động, bên ngoài tiếng mưa rơi rào rào như tên bắn.
Ánh lửa lập lòe chiếu rọi lên gò má của nàng, nàng rũ mắt nhìn lại trên người mặc đúng là một bộ nội y của nam tử.
"!"
Trong sạch của nàng…
"Mặc vào”.
Giọng nam tử lạnh lùng kiêu ngạo bất ngờ vang lên, Hề Nhụy cẩn thận quay đầu, lúc này mới phát hiện có một nam tử ngồi bên cạnh.
Chỉ cần liếc một cái nàng liền không dời được ánh mắt.
Ánh sáng của đống lửa trước mặt lờ mờ nhảy múa, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc của hắn hạ xuống đường nét thâm thúy.
Hắn nhắm mắt lại, tóc được tử kim quan buộc lên cao, cẩm bào đen làm nổi bật sống lưng thẳng tắp, mày kiếm tóc đen, toàn thân tản ra vẻ lạnh lùng như trên đỉnh núi tuyết.
Nàng chưa từng thấy qua nam tử phong thần tuấn lãng như vậy.
Đột nhiên, mí mắt Kỳ Sóc nâng lên, đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng thanh lãnh, nháy mắt Hề Nhụy bị ánh mắt sắc bén này làm cho bừng tỉnh.
Tim chợt đập nhanh, nàng bỗng dưng hoàn hồn, chỉ cảm thấy dường như đã từng quen biết ánh mắt sắc bén này.
Hề Nhụy quay đầu lại không dám nhìn nữa, đồng thời cúi đầu mới phát hiện y phục bên trong của mình không chỉnh tề cỡ nào, dĩ nhiên có thể tưởng tượng được lúc này mình thảm hại ra sao.
Nàng ngượng ngùng khép chặt y phục lại, ánh mắt gấp gáp, không tự chủ vén sợi tóc vương trên má, hỏi một câu: "Công tử, xin hỏi, có gương đồng không?”.
Kỳ Sóc im lặng, con ngươi híp lại, lúc này mới ý thức được nàng cũng không nhận ra mình.
Hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, Hề Nhụy đành phải dựa vào bản năng dùng ngón tay nắm xuôi theo sợi tóc, chỉ là khi cánh tay nâng lên đồng thời áo choàng trên người liền trượt xuống.
Nàng luống cuống buông một tay xuống kéo lên, lắp bắp nói: "Phiền công tử xoay đi...".
Hề Nhụy nói xong, lặng lẽ nâng mắt lên, lúc này mới phát hiện người trước mặt sớm đã nhắm mắt lại.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức không quản áo choàng có trượt xuống hay không, nhanh chóng buộc tóc lại, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay hơi cong trên đầu gối của hắn.
Ngón tay như tu trúc, khớp xương thon dài.
…là người vừa mới dùng kiếm hất tung áo cưới của nàng.
Kết hợp với chỗ bị xé rách kỳ quái trên y phục, Hề Nhụy cũng có thể phỏng đoán tất cả cảnh tượng mới phát sinh vừa rồi.
Không còn ánh mắt sắc bén vừa rồi, nàng đánh giá hắn càng lớn mật hơn một chút.
Làm sao có thể có nam tử trưởng thành ra bộ dạng như vậy... bộ dạng hại nước hại dân.
"Nhìn đủ chưa?".
"A... Không... Đủ... Đều không phải! Đa tạ công tử mới vừa rồi cứu giúp...".
Không biết từ khi nào mắt Kỳ Sóc lại nâng lên, bất ngờ lên tiếng làm cho Hề Nhụy không kịp đề phòng liền có cảm giác chột dạ nhìn lén bị phát hiện.
Không khí lại ngưng đọng, chỉ có tiếng gió mưa bên ngoài rào rạt liên miên không ngừng quanh quẩn bên tai.
Hề Nhụy cũng không dám nhìn hắn nữa, nàng ôm chân đặt cằm lên đầu gối, trong hơi thở tựa hồ còn có thể ngửi được hương vị lành lạnh thuộc về áo bào của nam tử.
Im lặng chưa lâu, tim đập như sấm nổ dần dần dịu lại, hai mắt nàng vô thần nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt cháy đến lùng bùng rung động.
Nhớ tới áo cưới ngay cả góc cạnh của mình cũng không còn cùng với việc không biết khi nào mới có thể đến huyện Đan Dương, cảm xúc ủy khuất như thủy triều liền che mất nỗi xấu hổ.
Không nói đến hiện tại nàng đi huyện Đan Dương bằng cách nào, liền nói áo cưới này, tuy rằng nàng còn chưa thêu được bao nhiêu, nhưng lụa đỏ này, nàng tuyệt đối không có nhiều bạc như vậy lại đi mua thêm một cuộn.
Nàng thầm thở dài, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhìn qua người trước mặt này dường như còn rất có tiền?
…loại áo cưới nhỏ bé này đối với hắn mà nói hẳn là không thành vấn đề đi.
Dù sao áo cưới kia cũng đúng là hắn làm hỏng.
Vậy thì...
Vậy thì thử một chút?
Hề Nhụy thuyết phục chính mình, vì thế Kỳ Sóc lập tức nhìn thấy đầu nàng cụp xuống, hàng lông mi run run, nước mắt đầm đìa tràn ra.
"Ân cứu mạng của công tử tiểu nữ không thể báo đáp, chỉ là công tử làm hỏng áo cưới của tiểu nữ, tiểu nữ....tiểu nữ sợ là không gả ra ngoài được hu hu hu...".
"...".
Nàng đưa tay lau nước mắt, đồng thời lặng lẽ quan sát vẻ mặt của hắn qua kẽ ngón tay.
Nhưng Kỳ Sóc quá mức trấn định, trong lúc nhất thời làm cho nàng không thể xác định rốt cuộc có thể ăn vạ được hay không.
"Xem ra cô càng muốn chờ chết”.
"...".
Quả nhiên không dễ đụng vào.
"Nhưng mà...phu quân tiểu nữ ngày thường cao lớn thô kệch, có tiếng xấu bên ngoài là thủ đoạn độc ác, nếu biết... nếu biết áo cưới sắp thành thân không còn, không bằng vừa rồi công tử để ta nhảy xuống cho xong…”.
Mặc dù như vậy, nói không chừng mới vừa rồi nàng nhảy xuống thật đúng là có thể giữ được áo cưới kia.
Hề Nhụy khóc đến thảm thiết, không biết còn tưởng rằng là hắn hại nàng thành bộ dạng này.
Kỳ Sóc mắt lạnh nhìn nàng, đột nhiên liền hiểu được vì sao Đại Lý Tự Khanh có lúc nóng nảy không thể tả.
"Cô, đừng khóc”. Đầu ngón tay hắn ấn lấy đuôi lông mày đang giật giật, áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng, "Cô muốn thế nào?”.
Hề Nhụy bĩu môi hít mũi, mang theo giọng khàn khàn nói: "Công tử bồi thường cho ta một cái”.
Cũng không phải là đại sự gì.
"Phải dùng chỉ bạch kim, hoàng kim khác nhau để thêu long phụng uyên ương, lại lấy châu báu ngọc thạch điểm xuyết...".
Môi Kỳ Sóc mím chặt, khẽ nhìn nàng đếm ngón tay thao thao bất tuyệt.
Nếu hắn nhớ không lầm, vật hắn vừa mới hất tung lên hẳn chỉ là một mảnh lụa đỏ không có trang trí gì, nếu như không phải nàng hiện tại nhắc tới, hắn sẽ không đem vật này cùng áo cưới liên hệ với nhau.
"Món đồ vừa rồi của ta....còn chưa kịp thêu lên...".
Dưới ánh nhìn chăm chăm của hắn, tiếng Hề Nhụy càng ngày càng nhỏ.
Đột nhiên cảm thấy mình có một chút được đằng chân lân đằng đầu.
Ánh mắt của hắn quá lạnh, nghĩ đến trước khi ngất đi mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, sau lưng Hề Nhụy phát lạnh từng trận, có chút hối hận khi muốn ăn vạ, càng phát giác dường như hắn muốn một cái tát đem mình đánh chết.
"Ngươi... không thể vì bồi thường không nổi liền muốn diệt khẩu ta..." Nói xong nàng rụt lại phía sau, "Nếu phu quân của ta biết được nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”.
Xung quanh lông mày của tiểu cô nương thanh tú trước mặt nhíu chặt, răng cắn môi đỏ.
Kỳ Sóc đoán nàng hẳn là đang dọa hắn.
"À”. Hắn nhướng mày, một tay ung dung chống đầu, "Không buông tha cho ta như thế nào?”.
"Phu quân ta.... Phu quân ta hắn..." Hề Nhụy cứng họng, trong lúc nhất thời không tìm được diện mạo của Kỳ công gia kia.
Sao lại như vậy!
Bất chợt, trong đầu hiện lên áo giáp uy phong của tướng lĩnh quân Trấn Bắc hồi triều ngày ấy, cùng với các loại tin đồn ở quán trà bên đường, trong mắt Hề Nhụy liền tỏa sáng.
"Hắn…có thể uống máu tươi, ăn....ăn thịt người, còn... còn võ nghệ thì cao cường, loại người như ngươi hắn có thể đánh một trăm tên!” Dứt lời nàng còn khoa chân múa tay hai cái.
"Lừa ngươi trời giáng ngũ lôi...".
Ầm ầm…
Nàng còn chưa dứt lời, lập tức vang lên một đạo sấm sét thật lớn.
Mí mắt Hề Nhụy giật mạnh, trống ngực bang bang, theo bản năng ôm chặt đầu gối, sóng mắt run bần bật: "... Kỳ thật cũng không sao, hắn rất dễ nói chuyện, sẽ không thật sự đến đánh ngươi...".
Dừng một chút lại bổ sung: "…chỉ cần ngươi không đánh ta”.
"Khụ khụ khụ...".
Cách đó không xa, Minh Hữu nhịn không được cuối cùng cũng lên tiếng.
"?”.
Giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, Hề Nhụy cứng nhắc nhìn đến phương hướng âm thanh truyền tới.
Lúc này mới phát hiện bọn họ dựng một cái giá hong khô quần áo, phía bên kia lại còn có người khác??