Cố Tiểu Tây

Chương 867



Cố Tích Hoài nháy mắt rót nước cho Cố Tiểu Tây, anh ấy nhỏ giọng nói: "Nếu mọi người không đến, anh sắp bị nghẹn chết rồi."

Cố Tiểu Tây uống một ngụm nước, cô cười nói: "Đâu có nghiêm trọng như vậy."

Cố Tích Hoài nhún vai, anh ấy nói không to không nhỏ: "Sao lại không nghiêm trọng? Em không biết chứ một nhà ba người kia đều nhìn người khác bằng lỗ mùi, khinh thường không thèm nói chuyện với bọn anh, khi Lâm Cẩm Thư đến thì lại khác, ha ha."

Anh ấy vừa dứt lời, không khí vốn dịu xuống bởi vì Lâm Cẩm Thư đến lại căng thẳng lần thứ hai.

Quản Đồng là một hai diễn viên chính trên bàn cơm, cô ta tức đỏ mặt: "Anh nói gì? Ai nhìn người bằng lỗ mũi?"

Cố Tích Hoài khoanh tay, anh ấy lười biếng nhìn Quản Đồng: "Tôi không chỉ tên nói họ, sao cô biết tôi nói cô? Hơn nữa cô thực sự cho rằng nhà cô mời nhà tôi một bữa tối rất to sao?"

Lời này của anh ấy không hề che dấu sự bất mãn, khiến sắc mặt ba người nhà Quản Đồng vô cùng khói coi.

Người đàn ông trung niên xa lạ trên bàn có khuôn mặt tròn tươi tắn, vừa nhìn là biết người dễ tính, nhưng hôm nay bị tiểu bối nói vậy, ông ta tức giận: "Đồng chí Lâm, bà đây là có ý gì? Kết thân hay là kết thù?"

Ông ta chính là Quản Nhị Bình cha của Quản Đồng, là thủ kho ở công xã.

Ban đầu bọn họ tưởng rằng có thể kết thân với nhà bí thư Tần là chuyện tốt, ai ngờ không phải với cậu cả nhà họ Tần, Tần Mục, ngược lại là cùng một thằng què chân! Mặc dù Cố Duệ Hoài là con ruột của Lâm Cẩm Thư, nhưng cũng không phải là con ruột của Tần Vạn Giang!

Đương nhiên người nhà Quản Nhị Binh rất bất mãn với mối hôn nhân này, nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội làm thông gia với nhà họ Tần, chuyện này giống như ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, đương nhiên nó cũng không đại diện cho gia đình Quản Đồng là một quả hồng mềm.

Lâm Cẩm Thư vội lên tiếng trấn an: "Chủ nhiệm Quản, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nói hưu nói vượn, ông đừng để trong lòng, chúng ta là thông gia, hôm nay ngồi đây để bàn bạc chuyện hôn nhân của Duệ Hoài và Tiểu Đồng, sao có thể kết thù được?"

Bà ta nói xong lại nhìn về phía Cố Tích Hoài: "Tích Hoài, con hãy xin lỗi chú Quản, đây là trường hợp gì? Sao con có thể nói lung tung?"

Cố Tích Hoài khinh thường: "Tôi nói này bà có thể đừng dối trá như vậy không? Nếu bà không nói thì tôi xin nói thẳng, buổi tối hôm đó, có em gái tôi thấy, Quản Đồng chỉ thẳng vào mũi mắng anh hai tôi, cưới loại đàn bà chanh chua như vậy về không phải là bất hạnh sao?"

"Nhà họ Tần các bà không cần quan tâm cuộc sống sau này của anh hai tôi, nhà họ Cố chúng tôi cũng không để xảy ra tình huống như vậy nữa."

"Hôm nay chúng ta nói rõ ràng, đỡ sau này dính líu không rõ, vô duyên vô cớ gặp phải phiền phức."

Sau khi Cố Tiểu Tây nghe xong những lời này, cô suýt cười ra tiếng.

Cô ngạc nhiên nhìn Cố Tích Hoài, anh ba cô vốn là người tinh tế, tác phong hành động đều rất cẩn thận, làm việc cũng e dè, không biết có phải ở một chỗ với cô lâu nên lợi hại hơn rất nhiều.

"Câu, cậu ngậm máu phun người! Quản Đồng của chúng tôi là một cô gái trong thành phố, sao có thể chỉ thẳng mặt mắng người đàn ông khác? Cậu nói vậy có chứng cứ không? Lời em gái cậu nói chính là sự thật? Tôi thấy mấy người là có ý định làm nhục nhà chúng tôi!"

Vương Xuân Yến ồn ào khóc thành tiếng, ánh mắt liên tục nhìn Lâm Cẩm Thư đang ngồi bên cạnh có vẻ mặt u ám, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.

Bà ta nuôi con gái lớn, đương nhiên biết tính cách của con gái thế nào, bà ta cho rằng những lời đó tám chín phần là thật, trong lòng phiền muộn, không biết rốt cuộc nên nhân cơ hội này thoát khỏi người què, hay là tiếp tục bám lấy nhà họ Tần thì tốt hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv