Cố Tiểu Tây

Chương 710



“Thím à, chị dâu tôi đã nói như vậy rồi, hai người còn tiếp tục dây dưa, vậy sẽ thật sự quấy nhiễu người dân đấy nhé.”

Cố Tiểu Tây nói xong câu đó, liếc mắt nhìn người của đại đội Liễu Chi do Từ Đông Mai mang đến: “Quấy nhiễu dân chúng sẽ phải ngồi tù, hiện giờ tình cảnh gian nan, nếu mọi người thật sự muốn đi ăn cơm tù thì tôi đây có thể rũ lòng thương xót, đưa mọi người vào đó.”

Tuy cô mỉm cười nói ra lời này, nhưng rơi vào tai của mọi người trong đại đội Liễu Chi, lại đột nhiên toát ra một lớp mồ hôi.

Những người này cũng chỉ là người bình thường mà thôi, những từ như “cảnh sát nhân dân”, “ngồi tù”, thậm chí “ăn cơm tù” đều như sấm sét giữa trời quang. Bọn họ đều là những người dân bình thường, nếu thật sự muốn can vào thì cả đời sẽ bị hủy hoại mất.

Sắc mặt Từ Đông Mai cũng khó coi, bà ta run rẩy, cầu xin: “Buông tay, cầu xin cô, buông tay!”

Theo người ngoài nhìn thấy, bà ta chỉ là bị Cố Tiểu Tây nắm lấy cổ tay, không biết rằng, đau đớn trong đó thật sự không thể nào dùng lời để hình dung, giống như con nhóc chết tiệt này cầm cây kim đâm vào trong cổ tay bà ta, đau đến mức bà ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi!

Cố Tiểu Tây cười cười, không có buông tay Từ Đông Mai ra, nhẹ giọng nói: “Nếu chị dâu của tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy người, vậy mấy người thật sự không nên đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, thím thấy có đúng không?”

Cô hỏi xong những lời này, Từ Đông Mai lại không tru lên nữa, gắt gao cắn miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây.

Bạch Mân là xâu tiền của bà ta, chỉ chờ để bán cô ấy đi, để kiếm sính lễ cho con trai và đặt mua hồi môn cho con gái nhà mình. Không có Bạch Mân, những thứ này đều phải do bà ta và ông Bạch gánh vác, đó có thể là số lượng nhỏ sao?

Nhà họ Cố tính toán hay lắm, không phải là không muốn chi sính lễ cho nhà họ Bạch sao?

Bỏ đi bỏ đi, con nhóc Bạch Mân chết tiệt này đã hạ quyết tâm không theo bà ta trở về, nếu đã như vậy thì cứ cho nhà họ Cố, nhưng sính lễ thì chắc chắn phải lấy được một khoản, không thể vô cớ để nhà họ Cố được hời!

Từ Đông Mai đang không ngừng suy nghĩ trong lòng, nghĩ như vậy, bèn cố gắng nở nụ cười, mặc dù vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cười nói: “Cô bé à, cô xem, chúng ta chính là thông gia, nói cái gì mà ngồi tù với không ngồi tù chứ?”

“Thế này đi, cô buông thím ra, chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện có được không?” Từ Đông Mai nói xong, lại sợ Cố Tiểu Tây không đồng ý, bèn nhìn về phía Cố Chí Phượng, mà lấy lòng: “Thông gia, thông gia, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói không được sao?”

“Ông nói xem, hai nhà hợp thành một nhà, đó duyên phận tốt biết bao, ầm ĩ thành ra thế này cũng khó coi lắm đúng không?”

Từ Đông Mai nói xong, còn không ngừng nháy mắt với Bạch Sơn ở bên cạnh: “Ông Bạch, ông mau tới đây, nói chuyện rõ ràng với thông gia của chúng ta đi nào. Có chuyện từ từ nói, cần gì phải ầm ĩ không vui như thế chứ?”

Bạch Sơn có chút không muốn đi ra làm chim đầu đàn, nhưng nghe lời Từ Đông Mai nói, vẫn chậm rãi đi ra.

Tay ông ta đã cuộn ở trong tay áo, mỉm cười gượng gạo nói với Cố Chí Phượng: “Ông Cố, ông cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta tới đây chỉ vì sợ con gái sống không được tốt. Ông cũng là người làm cha, hẳn là có thể hiểu được chúng tôi chứ?”

Bạch Sơn nói chuyện kiểu rón rén, không hề có sự ngang ngược, ngược lại thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với người ta.

Cố Chí Phượng nhìn Cố Tiểu Tây và Bạch Mân một cái, cũng nở nụ cười: “Nào có, đều giải tán hết đi. Giải tán, đây là chuyện nhà chúng tôi, để chúng tôi tự mình nói chuyện là được.”

Từ Đông Mai nhịn đau nhếch miệng nói: “Phải phải, thông gia nói đúng, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv