Cố Tiểu Tây

Chương 367



Cố Tiểu Tây nói: "Là như thế này, chắc là mọi người đều đã biết tin đại đội thiếu lương thực đúng không? Bí thư chi bộ nói, chỗ chăn nuôi cũng không có nhiều việc, nhóm thanh niên tri thức sẽ lên núi cùng xã viên. Vào thời điểm này, càng tìm được nhiều thức ăn càng tốt."

Cố Tiểu Tây vừa dứt lời, trên mặt nhóm thanh niên tri thức đều có vẻ nhẹ nhõm.

Để bọn họ lên núi sẽ sạch sẽ hơn phải chăm đám gia súc ở chỗ chăn nuôi đúng không?

Phan Nhược Nhân đứng bên cạnh Tống Kim An, cô ta nhìn Cố Tiểu Tây, nói bóng gió: "Tìm thức ăn? Chúng tôi cũng không thiếu lương thực, cần gì phải đi? Chúng tôi đều dùng tiền mua thức ăn, bây giờ đi tìm đồ ăn được coi là gì chứ? Còn nữa các cô có định trả lại chúng tôi tiền không?"

Cố Tiểu Tây đăm chiêu gật đầu: "Nếu thanh niên tri thức Phan không muốn đi, vậy cô có thể đến chỗ chăn nuôi. Các thanh niên tri thức khác không muốn lên núi đều có thể đến chỗ chăn nuôi, dù sao cũng chỉ là tự nguyện, không bắt buộc."

Tống Kim An mím môi, anh ta nói: "Chúng ta lên núi đi."

Anh ta nói xong thì nhìn Phan Nhược Nhân: "Nhược Nhân, hôm qua biên tập Cố vì đi tìm em, mà đặc biệt đi tìm bí thư chi bộ, huy động cả đại đội đi tìm một mình em, bây giờ đại đội thiếu lương thực, sao em lại có thể nói ra những lời khiến người ta thất vọng như vậy?"

Tống Kim An thất vọng nói, mặc dù anh ta đã biết tính cách em gái họ của mình có vấn đề nhỏ, nhưng từ khi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, anh ta mới biết đâu chỉ là vấn đề nhỏ? Phương diện làm người của em họ rất có vấn đề.

Cố Tiểu Tây gật đầu, cô tìm kiếm trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang đứng tựa vào cửa.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, mắt dài híp lại, ánh mắt mang theo sự suy tư, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cố Tiểu Tây nói với đám thanh niên tri thức: "Mọi người hãy lấy sọt tre ở điểm thanh niên tri thức, tập hợp ở đầu thôn, trên núi nguy hiểm, mọi người phải đi cùng nhau mới an toàn."

Nói xong, cô đi về phía Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu vừa nhìn thấy cô, thì trong mắt xuất hiện phiền não, anh thật sự không thể hiểu được Cố Tiểu Tây. Cô gái nhà bình thường sau khi bị đàn ông từ chối, hận không thể căm thù người đó, cô thì ngược lại, từ đầu đến cuối vẫn biểu hiện như bình thường.

Cố Tiểu Tây giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô nhướng mi, mỉm cười nói: "Thiếu Ngu, cùng đi thôi."

Đám thanh niên tri thức dựng lỗ tai nghe lén bên này, bọn họ nghe thấy Cố Tiểu Tây nói không hề dấu diếm, thì đều ho khan dữ dội.

Tống Kim An đứng phía trước, anh ta quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, mím môi không nói gì, anh ta dẫn đầu đi đến chỗ để dụng cụ ở điểm thanh niên tri thức. Hoàng Thịnh chậc chậc lắc đầu, anh ta đuổi theo Tống Kim An.

Phan Nhược Nhân cắn môi, cô ta thầm mắng Cố Tiểu Tây không có liêm sỉ, nhưng lại nghĩ đến lời Điền Tĩnh nói, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhiều người nghĩ cách vẫn tốt hơn.

Yến Thiếu Ngu sẽ chỉ là của cô ta, cho dù không chiếm được, cô ta cũng không để người khác chiếm được!

Yến Thiếu Ngu đối diện với ánh mắt tràn ngập cảm xúc của Cố Tiểu Tây, mi tâm anh giật giật, không đồng ý, cũng không từ chối.

Khuôn mặt Cố Tiểu Tây vui vẻ, nụ cười tựa như tia nắng ban mai khiến người khác hoa mắt: "Vậy anh đợi tôi nhé, tôi trở về lấy giá vẽ, sau đó sẽ trở lại ngay!"

Yến Thiếu Ngu đè nén gợn sóng trong lòng, anh nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt có cảm xúc khác thường.

Anh không rõ, tại sao hai người vừa mới quen nhau không lâu, cô lại có thể nắm bắt chính xác mỗi một cảm xúc của anh như vậy.

Dường như cô biết anh suy nghĩ gì, cảm giác này thật sự khiến người ta thấy vừa mới lạ vừa mất mác, rất phức tạp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv