Cố Tiểu Tây

Chương 1015



Khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Phan Ngọc Lương cũng không ngạc nhiên, xem ra đã sớm biết nơi này là nơi thanh niên trí thức ở thủ đô xuống nông thôn nhập đội. Có điều, sau khi quan sát Yến Thiếu Ngu, Phan Ngọc Lương cười khẩy một tiếng.

Sau đó, Điền Tĩnh nắm lấy cánh tay Phan Ngọc Lương, bước chân chậm rãi đi tới.

Lúc ánh mắt cô ta đảo qua đồ vật treo lụa đỏ buộc hoa đỏ ở trong sân, cười nói: “Tiểu Tây, đã lâu không gặp, trong nhà có người sắp kết hôn sao? Là anh cả Cố hay là anh hai cố? Tới vội vàng quá, tôi quên mang theo quà mất.”

Cố Tiểu Tây lẳng lặng nhìn cô ta một cái, cười nói: “Một năm không gặp, cô vẫn giả dối như xưa.”

Nghe vậy, vẻ mặt Điền Tĩnh ngạc nhiên, rồi lắc đầu mỉm cười: “Cô vẫn căm thù tôi như vậy.”

Điền Tĩnh có thể cười trừ, nhưng Phan Ngọc Lương ở bên cạnh lại không nhịn được, sắc mặt anh u ám, vốn dĩ muốn giáo huấn một phen, nhưng sau khi đánh giá Cố Tiểu Tây vài lần, nét tức giận trên mặt lại tan biến mấy phần.

Xưa nay anh ta là người thương hương tiếc ngọc, tuy người phụ nữ trước mắt là người nhà quê, nhưng khí chất trong trẻo lại lạnh lùng kiều diễm, quan trọng nhất là gương mặt thật sự rất đẹp. Da tuyết môi đỏ mọng, đôi mắt linh động, như thể nhìn ai cũng hàm chứa tình ý.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, Phan Ngọc Lương vẫn nói: “Vị nữ đồng chí này, đối nhân xử thế luôn phải có lòng bao dung. Tôi biết giữa cô và Tiểu Tĩnh có chút mâu thuẫn, nhưng đều lớn lên với nhau từ nhỏ, có thù hận gì mà không hóa giải được?”

“Lần này trở về, Tiểu Tĩnh cũng muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết với cô, tìm cha và em gái của mình. Cô ấy sắp lâm bồn, vào thời điểm quan trọng như vậy mà vẫn tới đây đã là thành ý lớn nhất, chắc cô sẽ không phụ lòng chứ?”

Trong lúc nói chuyện, Phan Ngọc Lương tự mang bộ dạng vẻ trịch thượng, tựa như Điền Tĩnh ưỡn bụng chạy tới là đã cho Cố Tiểu Tây mặt mũi vậy. Ở trong mắt thiếu gia thủ đô này, dù Cố Tiểu Tây có xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn.

Cố Tiểu Tây liếc Điền Tĩnh một cái, nhìn cô ta cứ bình tĩnh như vậy mà nghe Phan Ngọc Lương đánh rắm, không hề có ý ngăn cản lại.

Điền Tĩnh và cô giải quyết trong hòa bình ư, có thể sao? Không nói đến chuyện cô sẽ không bao giờ có thiện chí đối với Điền Tĩnh, chỉ nói đến Điền Tĩnh, lúc trước bị đưa đến trại cải tạo lao động, lại bị Nhậm Thiên Tường khi dễ, mà có thể hóa địch thành bạn với cô sao?

Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, ngẩng đầu đánh giá Phan Ngọc Lương vài lần, hỏi: “Anh và Phan Nhược Nhân có quan hệ gì?”

Chủ đề xoay chuyển rất nhanh, Phan Ngọc Lương bỗng chốc không kịp phản ứng, một lát sau anh ta nhíu mày nói: “Cô hỏi cái này làm gì? Tôi là anh cả của Nhược Nhân, lần này tới huyện Thanh An không có liên quan gì với Nhược Nhân cả.”

Cố Tiểu Tây nhếch môi nói: “Chỉ là tò mò, bởi vì anh và cô ta rất giống nhau, thích văn vẻ màu mè, tự biên tự diễn.”

Cô vừa dứt lời, mặt Phan Ngọc Lương đã biến thành màu gan heo: “Cô!”

Yến Thiếu Ngu nhếch khóe môi lên, anh biết ngay mà, về khả năng ăn nói thì có mười tám Phan Ngọc Lương cũng không sánh bằng một Cố Tiểu Tây. Từ khi quen biết cô, dường như chưa từng thấy cô chịu thiệt thòi ở phương diện này.

Sắc mặt Điền Tĩnh trở nên lạnh lẽo, âm thầm liếc nhìn Phan Ngọc Lương bằng ánh mắt sắc bén. Phế vật, vừa xuống xe đã mất mặt.

“Ơ, sắc mặt của cậu cả Phan trông tệ quá đi!” Kỷ Vĩ Cần cười ha hả, đi tới.

Phan Ngọc Lương nhìn thấy Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần, mày nhíu chặt hơn, đều là người ở đại viện, tuy bọn họ không có thân thuộc, nhưng cũng quen biết lẫn nhau. Ánh mắt anh ta đảo qua Yến Thiếu Ngu, biết hai người này là đến thăm anh.

Ánh mắt Điền Tĩnh như có điều suy nghĩ mà đảo qua chiếc xe quân sự trước cửa cùng đồ vật trong sân, trong lòng cũng đã rõ ràng.

Quả nhiên Cố Tiểu Tây muốn kết hôn, không uổng phí lần này cô ta nói muốn rách miệng để được trở về.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv