Ngày hôm sau, Cố Tần Thần làm thủ tục xuất viện.
Sáng sớm, đi qua cây cầu cao cao của thành phố C, qua kính chiếu hậu của xe con, Ninh Viễn ngồi ghế tài xế không chỉ một lần lén lút đánh giá ông chủ đang ngồi ở hàng ghế sau, bộ dạng không khác gì thường ngày, ngón tay thon dài nhanh nhẹn đang gõ laptop. Mọi thứ vẫn bình thường, nhưng có một chỗ khác chính là tâm tình của ông chủ hôm nay xem ra tốt lắm.
Về điểm này, chỉ cần nhìn khóe môi khẽ cong lên của Cố Tần Thần là rõ.
“Ông chủ, trực tiếp về công ty sao?”
Nghe thấy trợ lý dò hỏi, chủ nhân được hỏi đến lúc này mới ngước mắt nhìn bên ngoài, xe đang chậm rãi xuống cầu hòa vào dòng xe cộ, hai bên đường sạch sẽ là những viên chức đang đi bộ tới lui, Cố Tần Thần trầm mặc vài giây, sau đó mới nói với trợ lý: “Phía trước có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, dừng ở đó một chút”
“Vâng”.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào trong xe, nam tử phía sau thu hồi tầm mắt, cũng không tiếp tục làm việc với laptop mà lấy điện thoại ra nghiêm túc đùa nghịch.
Sáng sớm, đầu Hạ Nhiễm bù xù, cuộn tròn trong chăn không ngừng hắt hơi, một tay cô rút khăn lau mũi, một tay với lấy điện thoại không ngừng run lên, trừ một tin nhắn tổng đài, còn lại đều là tin nhắn của Cố Tần Thần.
Từ tin đầu tiên: “Rời giường chưa?” đến tin cuối cùng không còn kiên nhẫn: “CÒn hai mươi phút, đến muộn trừ lương”. Tâm tình Hạ Nhiễm từ nóng hổi biến thành lạnh cóng, cô ném điện thoại lên gối, kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới phòng tắm.
“hắt xì ___” một âm thanh vang dội từ trong nhà truyền ra, Vương Vũ Hồng và Hạ Thế Hiên mới chạy bộ ở công viên về, mở cửa liền thấy con gái mắt lim dim, đang ngồi ở bậc cửa mang giày.
“Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua con lại đá chăn mền sao?” Vương Vũ Hồng ném khăn lông trắng cho ông chồng đã đổi dép xong đang ngồi một bên, sờ trán con gái, xác định không bị sốt mới cùng ngồi xuống cởi giày.
“Không có ạ, tối qua rõ ràng con ngủ ngon giấc, sáng dậy liền cảm mạo…” Hạ Nhiễm đeo một chiếc giày đế bằng vào chân, chuẩn bị lấy áo khoác trên giá áo mặc vào, đột nhiên nghĩ tới hôm qua Cố Tần Thần mặt mũi tiều tụy nằm trên giường bệnh , còn có nụ hôn sâu triền miên của họ… Anh cúi đầu ngậm chặt môi cô, đôi mắt hơi đóng lại có chút lãnh tình, chói mắt như thế, mê hoặc tâm trí cô, lại để cô từ từ trầm luân vào nụ hôn của anh.
Cảm mạo đúng là bệnh truyền nhiễm mà.
Chỉ cần nghĩ tới, mặt Hạ Nhiễm liền nóng lên, cái hắt xì vang dội cuối cùng cũng kéo cô về hiện thực. Mặt Hạ Nhiễm đỏ ửng, tai cũng hồng lên, đầu mũi còn bộ dáng sưng đỏ, Hạ Thế Hiên luôn có thói quen bỏ mặc con gái “Tự sinh tự diệt” cũng không nhẫn tâm nhìn thế.
"Lớn như vậy rồi còn không để ba mẹ bớt lo. Đợi lát nữa uống thuốc xong rồi hãy đi làm”, tuy miệng nói nhỏ nhưng ông Hạ lại nhanh chân bước qua phòng khách, đi vào thư phòng lấy thuốc cảm mạo.
Dưới sự giám sát của cha mẹ, Hạ Nhiễm liều lĩnh bị muộn, thật sự uống xong thuốc cảm mới đi ra khỏi nhà.
Đợi nàng đi rời, Hạ Thế Hiên còn chưa tắm rửa đã bị vợ cưỡng ép ấn người vào sofa, vẻ mặt Vương Vũ Hồng phờ phạc rũ rượi nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, một tay chống cằm, oán than dậy trời dậy đất: “Em cảm thấy con gái chúng ta tử trận rồi”.
Trái ngược với vẻ mặt lo lắng của vợ, Hạ Thế Hiên lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên, hay tay gác lên ghế sofa, chân bắt chéo bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe: “Sao nói vậy?”
“Lúc em đổi giày, thấy xương quai xanh con bé có dấu hồng”. Dấu vết này qua một đêm đã không còn quá rõ ràng, nhưng da Hạ Nhiễm trời sinh mềm mại, dấu vết đó lại nằm ở chỗ tương đối mẫn cảm, mắt sắc của Vương Vũ Hồng chỉ cần liếc nhìn là nhìn ra ấn ký này.
Từ khi được chồng nhắc nhở rằng tiểu tử nhà họ Cố có lòng khác với con gái mình, Vương Vũ Hồng càng nghĩ càng không bỏ ra được. Đặc biệt là lúc này không cẩn thận nhìn thấy ấn ký trên người con gái, bà liền có cảm giác khuê nữ trắng nõn nà nuôi hai mấy năm, giống như nông dân trồng cải trắng, không biết từ bao giờ đã bị nhà người ta bắt đi rồi.
Hạ Thế Hiên kéo tay vợ qua, để tay bà trong tay mình, hiểu ý mà xoa xoa tay Vương Vũ Hồng: “Tử trận là sớm hay muội thôi, ai bảo chỉ số thông minh của con gái mình không như người bình thường, huống gì tâm tư nhỏ của nó có thể qua mắt tiểu tử thối nhà họ Cố sao”.
“Anh nói mấy lời này, thật khiến em hoài nghi, rốt cuộc ai mới là ruột thịt của anh hả?” Vương Vũ Hồng quýnh lên, đem tay mình từ trong tay chồng giật ra, nghiêng người đưa lưng cho ông, vẻ mặt hiện rõ nét giận hờn.
Đuôi lông mày Hạ Thế Hiên hơi nhíu lại, giống như sự kinh ngạc của vợ cũng không làm ông giật mình, thân thể hơi ngửa ra sau nằm lên sofa, ý vị thâm trường nói: “Tối hôm qua lúc tôi ở thư phòng luyện chữ, lão Cố có gọi điện thoại tới”.
“Ông ta nói gì với anh?”
“Nói tiểu tử nhà ông ta thành công rồi, đem khuê nữ chúng ta nắm trong tay”. Nói như vậy, sắc mặt Hạ Thế Hiên cũng dần dần tối tăm, không châm chích ai cả, tối hôm qua ông nghe điện thoại liền thấy lão gia hỏa Cố Ngôn Truyền ở trong điện thoại cười lớn tiếng, ông chỉ tiếc con gái mình đúng là rèn sắt không thành thép, nhanh như vậy đã bị tiểu tử Cố Gia nắt được, khiến ông thua Cố Ngôn Truyền một ván.
Ngữ khí Hạ Thế Hiên rất nghiêm túc, đuôi lông mày bốc khói không giống như đang nói đùa, Vương Vũ Hồng phân tâm hơn nữa, dựa vào ghế sofa, thở dài thật sâu mới nói: “Xem ra, sự việc đã ngã ngũ rồi, chờ Nhiễm Nhiễm tan tầm về, em lại hỏi xem”.
Bà gã cho ông được ba mươi năm, cũng xem như nhìn tiểu tử Cố Gia lớn lên, nói về diện mạo quả thật không thể xoi mói, nhân phẩm tất nhiên là giống hai vợ chồng Cố gia, chính trực, có trách nhiệm. Lúc Hạ Nhiễm còn nhỏ, bà và Hạ Thế Hiên đều rất hy vọng tương lai con gái có thể gả vào một gia đình như nhà họ Cố, vì thế liền bồi đắp tư tưởng cho con gái trở thành thiếu nãi nãi Cố gia.
Có điều từ khi còn nhỏ Hạ Nhiễm đã bài xích tiểu tử Cố gia, nhìn trái nhìn phải, hai mắt đều thấy không phải người, Lên tiểu học lại nói cố tiểu tử chi biết đọc sách không nói đạo lý, học trung học thì ghét bỏ tên nhóc và nó có cách biệt thế hệ. Tới khi Hạ Nhiễm lên đại học, chỉ cần nhắc tới tên của tiểu tử Cố gia, nó liền mắng tiểu tử đó như gà chọi trên đấu trường
Bây giờ, còn chưa được bao lâu, thế nào lại…
"Thôi, đừng quên lúc trước chúng ta đã ước định với bọn lão Cố, ai cũng không được can thiệp vào chuyện này. Em cứ chờ xem, hươu chết về tay ai còn chưa biết được”. Hạ Thế Hiên thu hồi bộ mặt không vui, đứng dậy đi rửa mặt, lúc đi còn quay đầu lại nói với vợ: “Đừng quên, là tiểu tử Cố gia động tâm trước, con gái chúng ta vẫn chiếm thế thượng phong”.
Sau khi Hạ Thế Hiên xoay người đi vào phòng rửa mặt, Vương Vũ Hồng ngồi trên ghế sofa thở dài: “Cái này có dùng được sao, cuối cùng không phải cũng là ngoan ngoãn dâng cho người ta”.
Mà Hạ Nhiễm đang đuổi xe đi làm, một đường này không ngừng hắt xì.
Cho dù Hạ Nhiễm vội vàng thế nào vẫn cứ đến muộn, cô mới rừa ra khỏi thang máy liền thấy Phương thư ký giẫm giày cao gót đi tới chỗ mình. Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc và trang trọng khiến Hạ Nhiễm vô thức lui về phía sau một bước, cửa thang máy sau lưng cô vừa lúc khép lại kẹp chặt lấy người cô, cánh tay tê rần khiến cô nhanh chóng bước lên mấy bước, cũng không biết có phải cô quét dọn không sạch không mà sàn nhà còn trơn nước, Hạ Nhiễm trượt chân, cả người ngã lên sàn nhà.
Hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay trái phải chống đỡ trên mặt đát, thân thể đau đớn vô cùng. Thanh âm lúc cô ngã sấp xuống không phải rất lớn, nhưng bởi vì đang giờ làm việc, mọi người trong phòng đều vô cùng im lặng, không khí yên tĩnh khiến thanh âm ngã xuống của cô liền trở nên rõ ràng hơn, tầm mắt mọi người đều hướng về phía thang máy.
Sự tập trung này có nhiều ý nghĩa, có quan tâm, có nghi ngờ, còn có cười nhạo, ngoài ra, thư ký Phương đi tới bên cạnh cô, dùng tư thái người trên nhìn xuống cô, Hạ Nhiễm đau tới nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay sưng đỏ của mình, không nhịn được than thầm một tiếng: Thật là đủ xui xẻo.
“Phiên dịch Hạ, cô muốn ngồi ở đây bao lâu nữa?”
Nếu câu nói này không phải từ miệng một cô gái nói ra, lạnh lùng chất vấn như vậy ngược lại rất giống phong cách của Cố Tần Thần. Hạ Nhiễm hót một hơi, tròng mắt khẽ đảo, chạm tới giày cao gót màu đen trước mặt, khóe môi không nhịn được khẽ giật, lập tức thay đổi thành vẻ mặt an tĩnh, thong dong cười: “Thư ký Phương, chào buổi sáng”.
Thư ký Phương vòng tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, đuôi lông mày tinh xảo của cô ta nhếch lên, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Tôi nghĩ trước khi nói lời này, cô nên nhìn lại đồng hồ trên tay mình, bây giờ ở Bắc Kinh là tám giờ hai mươi sáu phút năm mươi bốn giây”.
“Rất không vui, cô lại tới muộn”.
Giống hệt như khi ở tòa án, bồi thẩm đoàn tuyên bố người bị tình nghi đã phạm tội, một phát đi xuống, không chút lưu tình phán tội cho Hạ Nhiễm. Cho dù tính tình cô tốt đến đây, cũng không có mấy ai chịu nổi loại tuyên bộ này, thậm chí còn không có cơ hội mở miệng phản bác. Hạ Nhiễm cảm thấy có chút hụ thơi, đuôi mày nhăn lên thấy rõ. Cô nhất thời vọng động, liền chỉ vào thư ký Phương: “Ý của cô là gì?”
“Hạ Nhiễm, cô không nhận sao?”
Hai người giằng co, nhìn nhau đều thấy không thuận mắt, đồng thời có một thân ảnh quen thuộc từ phòng làm việc đi ra. Lâm Khả thuận thế nắm tay Hạ Nhiễm, cẩn thận đỡ cô dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Nhiễm nhẫn nhịn. Đồng thời còn ghé vào tai cô nói: “Nhịn đi”.
“Tôi không có ý gì, chỉ là xử lý theo lẽ công bằng”. Phương Đình Đình hiển nhiên nghe được câu oán giận của cô, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu cô không phục, vậy có thể đi vào văn phòng của ông chủ mà nói”.
Ngày hôm qua, dưới mí mắt mọi người, Hạ Nhiễm và trợ lý của ông chủ lên xe của ông chủ, cũng không ai quản là vì lý do gì. Một người mới vừa vào công ty, hoàn toàn không có kinh nghiệm công tác, lại hết lần này đến lần khác được ông chủ xem trọng, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một là, cô ta có thân thế không bình thường; còn cái còn lại, chính là có thủ đoạn.
Có thể thấy rõ, cái thứ hai khiến người ta tin hơn.
Phương Đình Đình là người thông minh, cô ta chuẩn xác khiến Hạ Nhiễm bị người ghen ghét, hơn nữa thành công tập trung ánh mắt của tất cả mọi người, để mọi người tự đánh giá.
Hạ Nhiễm vẫn cắn đôi môi không còn chút huyết sắc nào, giãy dụa ra khỏi tay Lâm Khả, một hồi sau cũng lựa chọn thỏa hiệp, không can tâm nói với người phía trước: “Đi làm trễ là do tôi không đúng, tôi nguyện ý bị phạt”.
Thanh âm của cô thật thấp, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nói lại lần nữa: “Tôi nguyện ý bị phạt”.
Cách đám người đang thì thầm với nhau, Cố Tần Thần từ trong phòng làm việc đi ra liền nhìn thấy Hạ Nhiễm hơi cúi đầu, thân thể hơi cong đặc biệt quật cường.
“Tụ tập ở đây làm gì?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, mọi người làm ở bầng ta đang tụ tập ở thang máy thì nghe thấy, lập tức kính cẩn trở lại chỗ làm việc của mình, thở cũng không dám thở mạnh.