Mùa thu lại đến, lá vàng khẽ rơi theo từng cơn gió man mát trên mảnh đất tươi đẹp này.
Sáng hôm ấy, gió trời se lạnh, một con bé còn mơ màng đang đắp chăn ôm gối ngủ ngon lành. Bỗng chiếc chuông báo thức vang lên từng hồi làm côthức giấc, đồng hồ đã điểm 6h - đó là cái giờ mà cô thức dậy vào cácngày đi học trong khi 7h là thời gian bắt đầu vào học ở trường. Cô bậtdậy một góc 90 độ, hai tay dụi dụi mắt trông đáng yêu vô cùng. Với tayra chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường, cô lấy cái mắt kính màu trắng đeo vàorồi leo xuống. Chạy tọt vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau lại chạyngược ra ngoài, lấy cho mình bộ đồ đồng phục mang logo trường Lưu Hoànggồm: chiếc áo tay lửng trắng tinh khiết bỏ ngoài váy xanh đậm sọc ca rô dài gần tới đầu gối trông khá bắt mắt.
Đứng trước gương, cô chỉnh lại đồng phục thật ngay ngắn, mái tóc dài ngang lưng cũng được cô buộc lên gọn gàng. Cô nhoẻn miệng cười tươimong rằng ngày đầu tiên bước đến môi trường mới này sẽ là ngày may mắn.
Di Thiên mau chóng soạn tập vở đầy đủ vào cặp, đeo lên vai rồi lon ton xuống nhà.
Bên dưới, Trần Quang đã chuẩn bị sẵn thức ăn trên bàn. Hôm nay làmón mì xào cùng trứng ốp-la và thịt, là món cô thích nhất cho bữa sángđây mà. Bố thật hiểu con nha!! Nhưng sao trong lòng cô đột nhiên dânglên cảm giác bồi hồi khi sắp phải xa bố, vì khi vào học trường này thìphải ở trong kí túc xá. Vậy thì chẳng phải cô sẽ không được ăn những món do bố nấu, không được trò chuyện cùng bố như mọi ngày trừ khi đến dịpTết hay hè sao?! Chán thật đấy!! Nhưng biết làm sao khi đó lại là LưuHoàng - ngôi trường mà cô đã dồn hết tâm huyết mà học để đậu vào cơchứ?! Cuộc đời thật lắm éo le. Nghĩ rồi cô ngồi xuống bên bàn, cầm chiếc đũa lên mà gắp từng mảng to như để cảm nhận nó lần cuối trước khi xa nó một thời gian dài. Chợt cô cảm thấy mắt mình có chút cay cay, lăn xuống trên gương mặt hồng hào ấy một dòng chảy xuống tận gò má rồi ngừng lại. Bỗng Trần Quang lên tiếng:
- Con sao thế? Sao lại khóc thế này?
- Không có gì đâu bố, chỉ là..con sắp phải xa bố nên..
- Ôi con cưng của tôi, đừng khóc nữa!! Bố cũng sẽ rất nhớ con. Mau ăn đi kẻo muộn học con à.
Ông dịu dàng nói lời ngọt với cô dù trong lòng cũng đang nấc lên từng hồi xúc động.
- Bố cũng ăn đi chứ?! Sao cứ nhìn con mãi thế?!
- Ừ ừ..bố ăn đây.
Thế là hai bố con lại huyên thuyên các chuyện trước khi rời xa nhau.Vì không để ý mà đã trễ học mất. Từ nhà cô đến trường cũng phải mấtkhoảng nửa giờ đồng hồ, mà bây giờ chẳng phải đã 6h45 rồi sao trong khi7h thì vào học?! Thôi chết, sao lại để muộn học ở ngày đầu tiên cơ chứ?!
Thấy trễ, cô lật đật chạy ra ngoài mang một đôi giày bata màu xanhnhã nhặn. Trước khi rời khỏi còn luyến tiếc mà ôm bố, dặn bố rằng phảichăm sóc sức khỏe thật kĩ, ăn uống đầy đủ rồi đủ thứ cả:
- Mỗi tối con sẽ gọi về nói chuyện với bố. Con đi nhé!! Chào bố ạ!!
- Ừ đi đường cẩn thận đấy!!
Đây là lần đầutiên cô đi học trễ. Cô đi bộ thật nhanh đến bến xe nhưng chẳng thấy xenào đón cả. Có lẽ mình muộn học thật rồi!!
- Hức.. Thiệt tình trời ạ!! Sao lại để muộn học thế này ôi chết tôi rồi. Làm sao đây?! Bây giờmà đi đến trường cũng mất 30p chứ ít gì?! Mà giờ thì 6h50 rồi.
Cô đang lẩm bẩm mộtmình thì thấy có chiếc xe đưa đón của trường Lưu Hoàng đến. Cô bất ngờchạy lại rồi leo tọt lên trên, sẵn tiện hỏi luôn bác tài:
- Chẳng phải giờ đã trễ rồi sao ạ?! Sao xe vẫn đến đón con được thế ạ?!
Mỗi câu đều chêm vào từ “ạ” đằng sau. Cô bé này thật lễ phép. Bác nhoẻn miệng cười rồi bảo:
- À tại hôm nay tự dưngcái xe nổi chứng trục trặc nên bác phải mang nó đi sửa, tất nhiên cũnglàm trễ giờ vài bạn. Thật xin lỗi con!!
Ngạc nhiên khi giờ cô mới để ý rằng, trên xe chỉ lác đác vài người. Sao thế nhỉ?!
- Dạ không sao ạ! Nhưng bác ơi, sao trên xe chỉ có vài người thế ạ?!
- À là vì chuyến xe củacon là từ đây lên trường và nó khá xa, mà trong khối 10 thì chỉ có vàingười sống ở đây nên trên xe mới vắng như thế con ạ!
Cô nghe rồi gật gùnhư đã hiểu, chào bác tài rồi nhanh chóng tìm cho mình một vị trí cạnhcửa sổ, vừa đeo tai nghe vừa nhìn ra ngoài ngắm cảnh.
Sau nửa tiếng, cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng nhìn đồng hồ, 7strong0!!!!
- Aaa.. Trễ rồi trễ rồi trễ trễ thật rồi..huhu!!
Cô vừa chạy tới bảngnhận lớp - nơi luôn đông đúc học sinh mỗi khi đến đầu năm học, nhưng bây giờ thì đến cái bóng người cũng không thấy đâu, vừa lẩm bẩm trongmiệng. Mặt tái mét cả ra. Biết được phòng học của mình ở tầng một, lớp10A2, cô liền chạy một mạch tới lớp. Trước khi bước vào còn do dự vì sợsẽ bị rầy. Nhưng đành chịu thôi, không còn cách nào khác đâu Thiên! Côhít một hơi lấy hết can đảm chạy vào lớp. Ngẩng đầu lên cô thấy thầyđang đứng trước mặt mình, cô vội cúi đầu:
- Em chào thầy ạ!! Emxin lỗi vì tới trễ, em thành thật xin lỗi thầy, xin lỗi thầy rất nhiều!! Em hứa..hứa rằng lần sau sẽ không tái phạm nữa!! Mong thầy bỏ..bỏ quacho em ạ!!
Thầy đơ toàn tậptrước câu nói của Thiên Thiên nhà ta. Chẳng qua là thầy định tới để bảoem ngồi đâu thôi mà. Sau đoạn thoại của Thiên, cả lớp đang ồn ào cũngtrở nên im bặt trước cô bé dễ thương này. Không lẽ chưa từng đi học trễsao?! Đúng là chuyện trời sập, gương mẫu quá rồi đấy! Rồi thầy bước tớivà nói với cô:
- Ừ chào em!! Thầy sẽ bỏ qua cho em vì đây là lần đầu nhưng.. nhớ không được tái phạm nhé!
- Dạ..dạ!! Em cảm ơn thầy!!
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem như ông trời còn thương mình.
- Nhưng em tên gì nhỉ?
- Dạ em là Di Thiên, Trần Di Thiên ạ!!
- Được rồi, hmm.. lớp ta đông quá nhỉ?! Thôi thì chỉ còn một chỗ, em xuống cuối lớp ngồi cạnh bạn Minh Bảo nhé!
Nghe xong, cả lớp liền bàn tán xôm xao.
- Cái gì?? Nhỏ đó mà được ngồi cạnh Bảo của tớ sao?
- Chồng tuii, thầy sao lại để nó ngồi cạnh Bảo huhu?!
- Cậu đấy.. nè ngồi đây đi đừng ngồi cạnh Bảo mà..
Bao nhiêu nữ sinhtrong lớp đều nổi cơn ghen tị vì cô được ngồi cạnh Minh Bảo - chànghotboy nổi tiếng lạnh lùng của trường. Còn cô thì vẫn mặt ngớ ra chẳnghiểu gì, với vốn bản tính cô không phải thể loại tốn hơi mà để ý nhữngtên đẹp trai mê muội biết bao cô gái như thế này.
- Vâng ạ!!
Cô bây giờ mới đáplời thầy rồi đi xuống dưới bàn số 6. Đặt cặp lên bàn, cô thản nhiên lấyra sách vở môn Anh để học. Còn cả lớp thì đờ người trước hành động củacô khi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, “không quan tâm” tới đứa bên cạnh.
Đứa nổi tiếng ngổngáo đang ngồi bên cạnh cô cũng khó chịu không kém. Hắn trước giờ vẫnluôn một mình chiếm hữu cái bàn này, giờ tự dưng có con nhỏ thản nhiênngồi vào, chắc chưa từng nghe tới danh tiếng Minh Bảo này rồi.
- Này!
- Hả?? - Nghe hắn gọi cô ngây thơ quay sang nhìn hắn.
- Đi chỗ khác.
-...
- Không nghe à? Tôi bảo biến đi chỗ khác.
- Ơ! Sao tôi phải đi trong khi đây là chỗ của tôi?!
- Cô này! Tai cô đúng là có chỉ để trưng thật rồi. Tôi bảo cô đi chỗ khác mà yên vị, ở đây không tốt cho cô đâu. - Hắn khẽ nhếch môi, nhưng ánhmắt thì tràn đầy sự tức giận.
- Cậu muốn nghĩ sao cũng được!
- Cô.. Cô muốn gì đây?! Mới sáng sớm đừng chọc tôi.
- Cậu mới là chọc tôi đấy!! Tôi đã làm gì cậu? Thật phiền phức.
-...
Cả lớp câm nín trước đoạn thoại của hai người, không ai dám hó hé một lời. Bỗng thầy nói:
- Hai em trật tự nào. Minh Bảo, em có thái độ như vậy là không tốt.
Rồi thầy quay sang cười với Di Thiên:
- Em cứ ngồi đó đi nhé!! Mặc kệ nó, đừng để ý nó nhiều quá.
- Vâng ạ!! - Thiên tươi cười đáp lại thầy như chọc giận ai kia.
Hắn nghe không nói thêm được lời nào nữa, lòng thầm nghĩ: “Cô đượclắm!! Tôi không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu, cứ đợi đấy!!” rồi nhếch mộtbên mép môi trông cực kì nham hiểm.