Nói xong, tên mặt sẹo một lần nữa xách cô lên, sờ mó lung tung vài cái, đột nhiên hắn móc được chiếc điện thoại trong tay cô, lôi ra, nhìn thấy chiếc điện thoại đang mở, hắn lập tức nổi điên, ném thẳng điện thoại vào thùng xe.
“Ầm” một tiếng vang lên, chiếc điện thoại văng
lại, tắt ngúm. Quân Dao nhìn chiếc điện thoại nằm giữa thùng xe, cảm giác càng ngày càng sợ hãi.
“Con đĩ này, mày dám gọi người à? Dám gọi người à?”
Mỗi một câu là một cú đá xuống người Quân Dao. Cô có người, hai tay ôm đầu, nghiến chặt răng chịu những cú đấm đá như trời giáng. Cơn đau thấu trời khiến cô như không thở nổi.
“Được rồi, đánh nữa nó chết thì không lấy được tiền đầu, còn được ăn kẹo đồng đấy”
Một lúc lâu sau tên đầu trọc thấy Quần Dao đã nằm im thì lên tiếng. Tên mặt sẹo dùng tay kéo gáy cô lên, chỉ thấy Quân Dao khóe môi còn vệt máu, cả người không chút sức sống. Cô từng ở tù, từng bị đánh đập, hành hạ suốt ba năm, nhưng đó đều là phụ nữ, còn đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông đánh đập tàn bạo như vậy. Cả người cô đau đến mức hít thở cũng đau, khẽ nhúc nhích cả người như muốn vỡ vụn.
“Mày còn dám giở trò thì liệu hồn đấy”Tên mặt sẹo hằn học đe dọa.
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại. Bốn tên đàn ông lôi Quân Dao xuống xe, cô đau đớn đến mức đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống xe.
Trước mặt cô là khu rừng rậm rạp, có một căn nhà dựng tạm bợ ở đó.
“Đưa cô ta vào.”
Mấy tên đàn ông kéo Quân Dao vào căn nhà gỗ tạm bợ. Bọn chúng trói chặt hai tay hai chân cô rồi quăng vào một góc.
Tên đầu trọc rút điện thoại, ấn số.
“Alô, Hoắc tổng, hàng đã đến nơi, anh cho người qua nhận đi nhé”.
“Biết rồi” Đầu bên kia chỉ lạnh lùng vang lên hai chữ sau đó cúp máy.
Tên đầu trọc rút bao thuốc ra, tên mặt sẹo lập tức nhanh nhẹn bật lửa. Tên cầm đầu vừa phì phèo điếu thuốc vừa nhìn Quân Dao.
“Chắc lát nữa người bên kia sẽ đến đón người, tối nay anh dẫn mấy chú đi quán bar Thiên sắc, thế nào?”
Thiên sắc là quán bar mại dâm trá hình, ở đây tụ tập đủ loại thành phần cặn bã, đồi trụy. Mấy tên kia nghe thấy thế lập tức rú lên sung sướng, còn huýt sáo ầm ĩ.
Quân Dao ngồi trong góc, cô cúi đầu, cắn chặt môi, chịu đựng cơn đau đớn càng ngày càng dữ dội. Cảm giác như toàn thân đang bị cả một chiếc xe tải cán qua cán lại.
Tên lái xe chạy ra xe, lát sau bể vào một cái bọc, mở ra. Mùi thịt vịt nướng thơm phức tỏa ra khắp căn nhà nhỏ.
“Đại ca, em có mang rượu và đồ nhắm, chúng ta nhấm nháp một tí đi.”
“Không uống kẻo hỏng việc” Tên đầu trọc lắc đầu.
“Đại ca yên tâm, có một chai thôi, năm anh em mình mỗi người hai ly là hết, càng có sức chiến đấu”
Tên đầu trọc nghe cũng bùi tai, liền vẫy mấy tên kia ngồi xuống. Bọn chúng quây thành vòng tròn ngồi giữa căn nhà gỗ, bắt đầu xé thịt vịt, vừa uống rượu vừa nói chuyện ầm ĩ.
Chẳng mấy chốc trời bắt đầu xâm xẩm tối. Bọn chúng cũng đã ăn hết thịt, uống hết rượu mà vẫn chưa thấy người bên kia đến, bắt đầu có chút sốt ruột.
“Đại ca, sao lâu thế?”
“Tao cũng không biết, mày thử chạy ra ngoài xem.”
“Vâng”.
Tên mặt sẹo đứng dậy, đi ra ngoài ngó ngang ngó dọc, trời đã sâm sẩm tối, hắn chẳng thấy tăm hơi cái xe hay người nào đến đón người. Nhìn xong hắn chạy vào.
“Đại cam chẳng thấy ai cả, có khi nào bên ấy bùng hàng không?”
Tên đầu trọc đập mạnh vào đầu tên mặt sẹo.
“Mày nói linh tinh cái gì đấy? Có biết Hoắc tống là ai không? Chỉ một cái di tay cũng đủ lấy mạng mày đấy”.
“Đại ca, em không hiểu”Tên lái xe gãi đầu gãi tai nói, “Bên ấy mạnh như thế sao không tự ra tay, còn thuê chúng ta làm gì?
“Xi, mấy người đó dĩ nhiên là không tiện ra mặt cho nên mới phải thuê chúng ta. Có thế mà cũng phải hỏi. Mày ngu quá”
Tên lái xe gãi đầu cười hì hì.
“Thì em ngu nhưng đi theo đại ca thông minh, thế là được rồi.” Hắn ta nịnh bợ.
"Bum!"
Một viên đạn từ đầu đột nhiên bắn tới, ghim giữa đỉnh đầu tên lái xe, khiến hắn trợn mắt, lăn ra đất, không kịp phản ứng. Mấy tên còn lại đờ người mất hai giây, kinh hãi nhìn tên lái xe vừa rồi
còn đang đứng nói chuyện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bùm” lại một tiếng nữa vang lên, một tên nữa ngã rạp xuống đất.
Ba tên còn lại lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức lao ngay vào góc trốn. Bọn chúng trốn trong đống thùng gỗ, nháo nhào rút súng ra.
“Đại ca, bọn nào thế?”.
“Không biết” Tên cầm đầu gắt lên, vừa núi người vừa bắn loạn xạ. “Tắt điện đi, bọn nó sẽ không nhìn thấy chúng ta.”
Lúc này trời đã sẩm tối, bọn chúng ở trong nhà gỗ bật đèn nên sáng trưng, còn những kẻ kia núp trong rừng cây, lại còn tối, nên rất dễ thành miếng mồi ngon trên thớt.
Nhưng công tắc điện ở xa, nếu chạy qua đó có nguy cơ ăn kẹo đồng ngay, hai tên đàn em nhìn nhau, chần chờ, không tên nào có ý định chạy lên.
“Lũ khốn chúng mày, lên đi.”
Nhưng tiếng đạn vẫn xé gió vang lên, có nói thế chứ nói nữa chúng cũng chẳng dại lao đầu vào chỗ chết như thế.
Mấy kẻ đó vừa cố gắng ẩn trốn, vừa bắn trả lại, nhưng làn đạn càng ngày càng dày đặc, mấy cái thùng gỗ cũng đã thủng lỗ chỗ rồi.
Quân Dao bị âm thanh ầm ầm đó làm tỉnh, vừa rồi quá đau đớn mà cô đã ngất đi lúc nào không
biết. Cô mở mắt, lờ mờ nhìn mọi thứ. Chỉ thấy mấy tên kia đang ra sức bắn trả.
Cô lùi người, có vào một góc, cố gắng thu nhỏ bản thân càng nhỏ càng tốt. Nhưng tên cầm đầu đột nhiên lia mắt nhìn về phía cô, trong mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm. Quân Dao như cảm nhận thấy điều chẳng lành, cô lập tức cố gắng giấy giụa, lệ người về phía sau.
Tên đầu trọc nhân lúc làn đạn thưa đi, liền lăn người một cái, nhào về phía Quân Dao.
“Bụp.”