“Anh thấy tháng này em đã chậm mấy ngày rồi, có khi nào chúng ta sắp được lên chức không?”
Vừa rồi vì ăn cay mà mặt cô ửng hồng, bây giờ thì đỏ bừng như trái cà chua rồi. Mặc dù hai người
trong phòng riêng không có ai xung quanh nhưng Quân Dao vẫn vô cùng xấu hổ, cái gì mà lôi cả chuyện kinh nguyệt ra bàn luận thế này. Cô cúi đầu, vờ như không nghe thấy, cắm cúi ăn lẩu cay.
“Dao Dao, em không thích à? Ừm... nếu không thích thì thôi, anh không miễn cưỡng em đâu. Chỉ cần em không muốn thì thôi, chúng mình hai người sống với nhau hạnh phúc cả đời là đủ rồi.”
“Cố - Tư – Bạch! Anh có thôi ngay không hả?”
Quân Dao đập đũa xuống bàn, hét lớn. Người nào đó ngẩn tò te nhìn vợ nhỏ của mình đang bừng bừng lửa giận, sau đó gãi gãi đầu bối rối.
“Hì hì, chuyện này cặp đôi nào chẳng bàn luận.”
Cô lườm anh cháy mặt, “Bộ anh bàn luận với những cô gái nào rồi mà biết hay vậy hả?”
Cố Tư Bạch bày ra vẻ tủi thân, khẽ bĩu môi, “Chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy qua, có gì
đầu mà không biết.”
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Quân Dao xua xua tay, không muốn tranh luận với anh, cô không đấu khẩu lại anh mà.
Điện thoại Cố Tư Bạch đột nhiên rung lên báo tin nhắn tới, anh cúi đầu, nhìn điện thoại một lúc, ánh mắt vừa rồi còn vui vẻ, thoải mái, bây giờ chợt âm trầm, nghiền ngẫm.
Sau một lát nhìn điện thoại, anh úp điện thoại xuống, gắp cho cô một miếng nấm, “Dao Dao, ăn thêm đi em.”
“Có chuyện gì ạ?” Quân Dao nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó.
Cố Tư Bạch mỉm cười, lắc đầu, “Chút chuyện Vớ vẩn thôi, em mau ăn đi.”
Nhưng hai người vừa ăn được vài phút, điện thoại lại rung lên, anh trực tiếp để chế độ im lặng, Quân Dao liếc nhìn thì lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì anh mau nghe máy đi, em không sao đâu.”
“Không có gì thật mà”.
Quân Dao dừng đũa, xịch người ngồi gần anh hơn, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Tư Bạch, anh còn coi em là người ngoài hay sao mà như thế? Nếu có việc anh mau đi giải quyết đi, đừng bận tâm em, em tự đón taxi về cùng được, không sao đâu.”
Tư Bạch hơi nhíu mày, thoáng do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy em chịu khó tự về nhé, em cứ ngồi đây ăn đi, anh gọi tài xế qua đón, khi nào em ăn xong thì gọi chú Tứ, chú ấy chở em về”.
“Vâng, em sẽ ăn no rồi gọi chú Tứ, anh cứ yên tâm đi đi.”
Cố Tư Bạch kéo Quân Dao lại gần, hôn lên trán cô.
“Ngoan.”
Sau đó anh đứng dậy, rời đi. Quân Dao biết Cố Tư Bạch tựa như rồng như hổ, làm sao có thể sống cả đời quẩn quanh trong Dao Uyển, không chút sự nghiệp. Cô hiểu và luôn ủng hộ anh, cũng rất trân trọng quãng thời gian yên bình anh dành riêng cho cô. Nhưng cô cũng không muốn bản thân trở thành vật ngáng đường của anh.