*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói rồi cô ta quay ngoắt vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại. Mặc dù Trương Như Ngọc rất tức giận nhưng lại không dám nói gì. Bởi vì bây giờ bà ta chỉ có thể trông chờ vào Quân Tú Anh. Trước đây bà ta chẳng học hành nghề ngỗng gì, nhờ mồi chài chen chân được vào gia đình của Quân Khải, sống cuộc sống của một phu nhân chỉ ăn chơi, làm đẹp. Bây giờ dĩ nhiên càng không biết làm gì ra tiền.
Còn Quân Khải trong lúc cùng quẫn đã bán căn nhà cũ ngày xưa lấy tiền, rồi ăn trộm số trang sức của Trương Như Ngọc đem đi bán, rồi chơi cờ bạc với hi vọng kiếm được một món lớn, gây dựng lại công ty từ đầu.
Thật đáng tiếc, tất cả tiền nướng vào sòng bài đều một đi không trở lại, bây giờ nhà bọn họ không còn một xu. Sau những ngày chán nản giam
mình trong phòng, mấy ngày nay Quân Tú Anh đã trang điểm lại, buổi tối đều tới quán bar, hi vọng câu được một người đàn ông giàu có nào đó, giống như cách mẹ cô ta từng làm năm xưa.
Trương Như Ngọc dĩ nhiên hết lòng ủng hộ Con gái. Trước đây bà ta nuôi dạy con gái mình thành thiên kim tiểu thư để gả vào hào môn, nhưng bây giờ thế sự xoay vần, bà ta cũng là người rất linh hoạt, vì vậy sẵn sàng gả con cho người đàn ông đã có vợ con cũng được, già bụng phệ đầu hói cũng được, chỉ cần nhiều tiền là được.
Vậy nên cả nhà bà ta giờ chỉ trông chờ vào mình Quân Tú Anh trẻ trung xinh đẹp, bà ta nào dám lớn tiếng mắng chửi cô ta.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Quận Tú Anh trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy hai dây màu đen ôm sát cơ thể, để lộ đường cong gợi cảm, xịt nước hoa khắp người rồi bước ra. Trương Như Ngọc nhìn theo bằng ánh mắt gửi gắm hi vọng. Còn ánh mắt Quân Khải càng tối xuống. Đến khi tiếng giày cao gót của Quân Tú Anh đã khuất hẳn, ông ta mới lên tiếng.
“Bà cũng nên khuyên bảo nó, dù sao nó cũng là con gái nhà lành, được nuôi dạy tử tế. Biết đâu vẫn gả được vào nhà đàng hoàng.”
Trương Như Ngọc quay qua nhìn chồng mình, trước đây đều dựa vào kinh tế của Quân Khải nên bà ta luôn ngọt ngào nịnh nọt, bây giờ dĩ nhiên bà ta không chút kiêng nể người chồng vô dụng này.
“Ông tự lo thân mình đi rồi hẵn lo cho người khác. Tôi còn chưa thèm nói ông đấy, ông có tư cách gì mà nói nó”
“Tôi có tư cách gì?” Quân Khải nổi giận, ông ta là chủ cái nhà này đã mấy chục năm, dù cho bây giờ có sa cơ lỡ vận, ông ta cũng không thể ngày ngày nhịn nhục nghe vợ mình chửi rủa, nhìn con gái mình không coi bố mẹ ra gì, ăn mặc thiếu vải đi đêm về hôm không khác gì gái bán thân như thế. “Bà nói xem tôi có tư cách gì? Tôi là cha nó, đẻ nó ra, nuôi nó lớn đến từng này, bà nói xem tôi có tư cách không?”
“Hừ, ông tài giỏi như vậy thì lo cho cái gia đình này đi. Bây giờ ngày ba bữa cơm còn khó khăn, ông không tự nhìn lại mình đi.”
“Bà...”
Quân Khải tức đến nỗi ôm ngực, huyết áp tăng vọt. Ông ta ngồi xuống ghế, lần tay vào túi áo lấy lọ thuốc ra uống một viên, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại được. Suốt cả quá trình Trương Như Ngọc dửng dưng không chút quan tâm đến ông ta. Trước đây luôn miệng nói lo lắng, nếu thấy ông ta bị tăng huyết áp đã rưng rưng khóe mắt, vậy mà bây giờ lại có thể thờ ơ ngồi lướt điện thoại, không một chút ý định đứng lên giúp đỡ.