Quân Dao đang ngồi học bỗng dưng có một bàn tay vòng qua, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, rồi bàn tay tiến lên, chạm lên nơi trập trùng bên trên. Quân Dao tức giận đánh mạnh vào tay anh, rồi trừng mắt nhìn anh.
“Anh làm gì vậy hả? Em đang học hành chăm chỉ để kiếm tiền nuôi anh đó.”
Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên tóc cô. “Em chê anh rồi à?”.
“Ai chê anh chứ. Là anh suốt ngày giở trò không đứng đắn thì có”.
“Vợ ơi, anh đói bụng rồi.”
Quân Dao liền quay người, đứng dậy. “Vậy em đi nấu cơm, hôm nay anh thích ăn gì?” “Được chọn món hả vợ?”
Quân Dao nhìn anh, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô bật cười.
“Anh làm như em bắt nạt anh vậy.Anh thích ăn gì, bây giờ em biết nấu nhiều món lắm rồi.”
Mặc dù vẫn sống ở Dao Uyển nhưng số lượng vệ sĩ và giúp việc đã giảm đi tối đa, bây giờ hai người họ sống thong dong ở đây, chuyện bếp núc đều do một tay Quân Dao đảm nhiệm, cô ở nhà họ Quân phải làm rất nhiều việc, vậy nên nấu ăn không làm khó được cô.
“Em cho anh chọn thật à? Thế anh chọn ăn em."
Nói rồi Cố Tư Bạch tiến lên một bước, bế bổng cố lên. Quân Dao đánh đánh vào tay anh, kêu
lên.
“Bỏ em xuống, bỏ em xuống mau lên. Đang ban ngày đó, nhỡ ai nhìn thấy thì sao?”
“Anh đóng cửa hết rồi, yên tâm.”
Cố Tư Bạch đặt cô xuống giường, bắt đầu tỉ mỉ hôn lên môi, lên mặt cô. Quân Dao bất lực mặc kệ anh. Người này dạo gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, sức lực dồi dào, sau lần đó, bây giờ không ngày nào cô không mệt chết đi sống lại với anh, dường như đối với Cố Tư Bạch bao nhiêu cũng không đủ vậy.
“Ai bảo em bắt anh nhìn gần ba mươi năm nay, lần đầu tiên cũng trao em rồi, giờ em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Quân Dao dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông lạnh nhạt, xa cách mọi người như Cố Tư Bạch vậy mà lại có bộ mặt trẻ con, chuyên làm nũng như thế này.
Nhưng cô cũng hiểu, đàn ông chỉ trẻ con, làm nũng với người anh ấy thực sự yêu, thực sự tin tưởng mà thôi.
Cô cảm thấy chưa bao giờ cuộc sống của mình vui vẻ, viên mãn như bây giờ, cả ngày đều ở bên người mình yêu, cùng nhau tận hưởng cuộc sống.
Cả tiếng đồng hồ sau, hai người nằm trên giường, Quân Dao gối đầu lên tay Cố Tư Bạch.
"Tu Bach."
“Hửm?”
“Ngày kia là sinh nhật em.”
“Anh biết rồi, nhất định sẽ có quà thật to cho em. Một đứa bé bụ bẫm, em thấy thế nào?”
Quân Dao đập vào ngực anh, trừng mắt. “Ai thèm, anh thích thì tự đi mà sinh” “Hì hì, anh và em cùng lao động mà.” “Không đùa nữa, em muốn đến một nơi.”
“Em muốn đi đâu?” Cố Tư Bạch ôm cô vào lòng, thì thầm hỏi.