Trương Như Ngọc nghe thấy thế thì lập tức há hốc miệng.
“Là... nhà họ Cố đó sao?”
Quân Tú Anh gật đầu, Trương Như Ngọc liền xìu xuống như quả bóng hết hơi, ngồi xuống bên cạnh con gai.
“Vậy theo con, Cố nhị thiếu gia đó là thực sự thích con hay muốn trêu đùa con thôi.” Bà ta dò hỏi.
Quân Tú Anh giậm chân, phụng phịu.
“Mẹ hỏi con thì con làm sao mà biết được, con còn đang chạy nhanh về để hỏi mẹ đây này”.
“Rồi, rồi, phải bình tĩnh, con kể lại một lần nữa cho mẹ nghe, kể thật rõ ràng, chi tiết vào”.
“Mẹ, con vừa kể rồi mà, mẹ chẳng chịu nghe gì cả.”
“Cái con bé này, con vừa khóc ầm ĩ vừa kể, làm sao mẹ phán đoán chính xác được. Bây giờ không khóc nữa, kể lại mẹ nghe. Đây là chuyện liên quan đến nửa đời sau của hai mẹ con mình đấy, không được kể qua loa.”
Quân Tú Anh xì mũi, vứt tờ giấy ra bàn, ngồi vắt
chân lên ghế rồi bắt đầu kể lại, vừa kể Trương Như Ngọc vừa hỏi cô ta, rất lâu sau mới kể xong. Nghe con gái kể đầu đuôi tỉ mỉ mọi chuyện, vẻ mặt Trương Như Ngọc thoáng trầm ngâm.
“Không thể hiểu nổi, hay là cậu ta thực sự thích con."
“Mẹ cũng thấy thế sao?” Quân Tú Anh hơi chồm qua. “Con cũng thấy thế, lúc lau mặt cho con xong anh ấy còn khen con đẹp.”
Trương Như Ngọc chép miệng, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Đàn ông mà, không phân biệt được khăn ướt thông thường với khăn tẩy trang cũng là chuyện bình thường thôi. Có thể cậu ấy lau xong, thấy mặt mộc của con xinh đẹp nên mới khen”
Quân Tú Anh nghe thấy thế thì trong lòng lại vui như
hoa.
“Thật hả mẹ?
“Mẹ đoán thế thôi, nhưng trước giờ mẹ đoán ít sai lắm.”
“Mẹ của con giỏi nhất.” Cô ta ôm lấy tay Trương Như Ngọc làm nũng “Vậy tiếp theo làm gì hả mẹ?
“Dĩ nhiên là phải sửa soạn cho con gái mẹ thật xinh đẹp để chuẩn bị làm nhị thiếu phu nhân rồi” Trương Như Ngọc và nói vừa cười tươi hết cỡ.
Nghe câu nói này, Quân Tú Anh đột nhiên nhớ ra băn. khoăn trong lòng mình, vừa rồi vì mải bận tâm chuyện khuôn mặt như ma lem của mình nên cô ta quên khuấy mất, bây giờ mới nhớ ra. Cô ta liền hạ thấp giọng, thì thầm.
“Mẹ, nếu con qua ấy liệu có sợ lộ không?”
Trương Như Ngọc ngồi thẳng người, quay qua nhìn cô ta.
“Lúc cậu ấy hỏi tên, con trả lời con là Quân Tú Anh.”
Quân Tú Anh bị hỏi thì chột dạ, nhưng cũng phải gật đầu. Trương Như Ngọc tức giận cốc lên đầu con gái mình một cái.
“Sao lại ngốc như vậy hả? Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, nếu chưa điều tra được thân phận của người ta thì không được tiết lộ thân phận, tránh ảnh hưởng danh tiếng sau này, sao con lại quên rồi?”
“Đau!"
“Đau cho nhớ”
Quần Tú Anh xoa xoa trán, hơi bĩu môi, mọi lần cô ta đều nhớ, nhưng lần này trước một người đàn ông đẹp trai phong độ lại giàu có như vậy, hồn vía cô ta sớm đã lên mây rồi, đến nỗi bị lau hết son phấn còn không biết nữa là vấn đề nhỏ xíu này.
“Mẹ đừng trách con nữa, mau nghĩ cách giúp con đi mà.” Cô ta kéo kéo cánh tay Trương Như Ngọc. Dù sao Quân Tú Anh cũng là con gái độc nhất của bà ta, bà ta có trách cũng chỉ trách một chút, sau đó liền bắt đầu cau mày, nghiêm túc suy nghĩ cách để con gái bà ta có thể gả được vào hào môn.