*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Mạn Nhu ngồi xuống bên giường, khó hiểu nhìn hắn. Hoắc Thiên Phong vươn tay, kéo mạnh một cái, đôi môi mỏng áp lên môi cô. Từ Mạn Nhu trợn tròn mắt, muốn giãy ra nhưng lực bàn tay hắn rất mạnh, giữ chặt sau gáy cô. Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn dây dưa trên môi mình. Lưỡi còn cố tình cạy rằng cô ra, khuấy đảo trong khoang miệng cô hồi lâu.
Một lát sau, Hoắc Thiên Phong buông cô ra, “Bây giờ miệng em đều là nước miếng của tôi, có thể ăn chung rồi chứ?”
Từ Mạn Nhu hận không thể một cước đạp chết tên kia. Hắn cưỡng hôn cô, còn bắt cô ăn chung cháo với hắn. Từ Mạn Nhu uất ức đến mức không kìm chế được, bật khóc nức nở như đứa tre.
Hoắc Thiên Phong đang cười vui vẻ, nhìn thấy cô khóc thì giật nảy mình, vội vàng nói, “Em sao vậy, đừng khóc.”
Từ Mạn Nhu không trả lời, cô vùng thoát khỏi tay hắn, chạy ra cuộn người ngồi trên sô pha, khóc vô cùng thương tâm.
Cô cũng không biết tại sao mình lại phản ứng như vậy. Nhưng khi bị hắn cưỡng hôn, cô có cảm giác vô cùng tức giận, vô cùng căm phẫn cùng cảm giác chua xót, bất lực không nói thành lời.
Cô không biết cách nào giải tỏa những cảm xúc này, nước mắt không kìm chế được cứ ùa ra như mưa, chẳng mấy chốc ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé.
Hoắc Thiên Phong Sốt ruột, vội rút kim truyền trên tay, ôm ngực đứng dậy, vết thương nhói lên rất đau, nhưng hắn không quan tâm, đi đến bên cạnh, ôm cô gái đang cuộn người một góc khóc thương tâm vào lòng.
“Xin lỗi, là tôi không tốt, tôi không nên cưỡng ép em như vậy. Từ giờ tôi sẽ không làm như thế nữa.”
Hoắc Thiên Phong đưa tay lau những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô gái nhỏ.Từ Mạn Nhu không kiềm chế được cảm xúc, khóc nấc lên, rất đáng thương.
Hắn ôm cô, vỗ về nhè nhẹ lên lưng cô, để cô trút hết sự tức giận ra. Rất lâu sau, khóc mệt rồi,
Từ Mạn Nhu mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy oán trách.
“Xin lỗi, đừng khóc nữa, là lỗi của tôi.”
Từ Mạn Nhu khịt khịt chiếc mũi nhỏ đã đỏ bừng, “Vậy buông tôi ra đi”
Hoắc Thiên Phong rất nghe lời, lập tức buông tay, lúc này cô mới để ý, chiếc áo bệnh nhân màu trắng của hắn trên ngực có chút vệt đỏ. Từ Mạn Nhu kinh hãi, với tay cởi nút áo hắn.
Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, “Em muốn cưỡng ép lại tôi à? Được, cả thân thể tôi tùy ý em xâm phạm”
Từ Mạn Nhu không thèm bỡn cợt với hắn, cô Cởi nút áo ra, thấy băng vết thương bên trăng đã thấm một tầng máu mỏng, hai mắt Từ Mạn Nhu trợn to..
“Anh không biết đau à? Chảy máu rồi.”
“Có đau, nhưng nhìn em khóc tôi đau lòng hơn.”
Từ Mạn Nhu hung hăng trùng hắn một cái, nhưng trái tim lại đập loạn lên, “Để tôi gọi bác sĩ vào kiểm tra vết thương cho anh.”
Nói rồi cô chạy ra ngoài, bảo vệ sĩ gọi bác sĩ đến. Bác sĩ lập tức đến, kiểm tra vết thương, thay băng và dặn dò Hoắc Thiên Phong tuyệt đối không được vận động mạnh, nếu không sẽ khiến vết thương bị rách ra.
Bác sĩ đi rồi, chỉ còn hai người ở trong phòng, thấy vẻ mặt nhăn nhó của Hoắc Thiên Phong, cô đi đến bên giường bệnh, hỏi.
“Đau lắm hả?”
"Ừm."
Từ Mạn Nhu loay hoay rót cho hắn ly nước ấm. “Uống chút nước nhé?” Lúc này cô mới nhớ ra bát cháo, hắn mới ăn có vài thìa, nhưng bát cháo đã nguội ngắt nguội ngơ rồi.