*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Tiểu Hoa cúi đầu, vẫn quỳ dưới đất.
Quân Dao biết tổ chức phải có luật lệ nghiêm minh thì kẻ dưới mới phục tùng, nhưng cô cũng gắn bó với Tiểu Hoa thời gian dài, không nhẫn tâm để cô ấy chịu khổ.
“Tự Bạch!” Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cầu
khẩn.
Anh thở dài một hơi, ánh mắt tức giận bây giờ tràn đầy đau thương.
“Mỗi anh em đều là máu thịt của chúng ta, cô đứng dậy rồi đi tạ lỗi với họ. Chuyện sau này khi nào vết thương của cô lành sẽ nói sau”.
“Cảm ơn thiếu gia.” Tiểu Hoa chống tay đứng dậy.
Trên bụng cô ấy có một vết máu đỏ chầm chậm thấm ra, rõ ràng vết thương rất nặng, mới vừa liền lại được một chút nhưng đã xuống giường đi đến đây khiến cho vết thương lại rách ra, chảy máu. Quân Dao nhìn thấy vừa lo lắng vừa đau lòng.
“Tiểu Hoa, vết thương của cô chảy máu rồi. Mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy đau khổ và mất mát, để xảy ra những chuyện như thế, cô ấy là người đau lòng nhất. Thậm chí khi vừa tỉnh lại, cô đã muốn tự kết liễu bản thân để tạ tội với anh
em.
Nhưng lúc đó Cố Tư Bạch đã đi đến, chỉ nói với cô ấy một câu, “Cô chết thì có xứng với anh em không?” rồi bỏ đi.
Câu nói ấy khiến Tiểu Hoa không tự sát nữa, cô ấy trước tiên muốn đi tạ tội với những người bị thương, tạ tội với gia đình và cả hai người anh
em đã khuất của mình. Còn sau đó sẽ tùy tổ chức xử lý.
“Cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng cậy mạnh” Quân Dao nhẹ nhàng an ủi.
Tiểu Hoa cúi đầu chào CỐ Tư Bạch và Quân Dao, sau đó nặng nề cố đứng thẳng, rời khỏi phòng, nhưng bước chân run rẩy của cô ấy khiến Quân Dao càng đau lòng, rõ ràng là vết thương đau đớn như vậy lại cố gắng chịu đựng, cố gắng mạnh mẽ. Là phụ nữ với nhau, Quân Dao càng thương xót Tiểu Hoa nhiều hơn.
Trời đất đột nhiên xoay chuyển, Quân Dao giật mình, hóa ra Cố Tư Bạch vừa bế cô, đặt lên giường.
“Em nữa đó, đừng cậy mạnh, cẩn thận một chút.”
Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, Quân Dao níu lấy tay anh.
“Cô ấy là con gái, lại một mình lăn lộn như vậy chắc chắn rất cực khổ, anh đừng trừng phạt cô ấy nghiêm khắc quá”.
Cố Tư Bạch ngồi xuống bên cạnh giường, anh đưa tay xoa xoa ấn đường đau nhức, “Tiểu Hoa đi theo anh từ nhỏ, anh coi cô ấy như em gái của mình. Nhưng quy định là quy định, nếu thiên vị sẽ khiến người khác không phục.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Quân Dao hỏi.
Anh cầm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé mấy ngày nay nằm viện càng gầy hơn, lộ ra những đường gân xanh mỏng mảnh yếu ớt.
“Đây vốn dĩ đều là kế hoạch của anh.”
Quân Dao vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh. Cố Tư Bạch kể cho cô nghe.Anh biết đêm hôm trước chắc chắn người của Hoắc Thiên Phong không phục, bọn họ sẽ tìm thời cơ tấn công Thiết huyết. Mà ngoài sáng hai tập đoàn cũng đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Chờ thời không bằng nhân cơ hội này diệt gọn bọn họ, trừ bỏ mọi hậu họa sau này. Chính vì vậy CỐ Tư Bạch đã cố tình để lộ tin tình báo về bữa tiệc.Anh cũng sắp xếp một số anh em chủ chốt dẫn người bao vây vòng ngoài,
Bữa tiệc ấy chính là mồi nhử Hoắc Thiên Phong tới, trong đánh ra, ngoài đánh vào.Vì có kẻ nằm vùng âm mưu bán rẻ Thiết huyết, Cố Tư Bạch khó khăn lắm mới nắm được chút tin tức về hắn ta, lần tung tin này cũng đồng thời moi được ra kẻ đó là ai.
Bởi vì tính cơ mật của hành động, cộng thêm việc phải để cho kẻ nội gián không chút nghi ngờ nên anh không nói với bất kì ai, kể cả Tiểu Hoa về kế hoạch của mình. Nhưng anh đã dặn dò cô ấy bữa tiệc cần tiết chế, uống ít rượu, phải luôn tỉnh táo.Anh cũng rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Tiểu Hoa và các anh em khác.