Vừa nói anh vừa đè cô xuống, chẩn bị động thân. Quân Dao tròn mắt, cô dùng sức đẩy anh xuống, “Cái tên xấu xa này, anh hành hạ em còn chưa đủ sao?
“Nói anh nghe, ai giỏi hơn?” Cố Tư Bạch vẫn nằm im, dựa người vào cô, cả cơ thể nóng bừng, nơi nào đó cũng rục rịch hưởng ứng.
Quân Dao thấy thế thì sợ hết hồn, từ đêm qua đến giờ cô còn chưa được nghỉ ngơi đủ đâu, bây giờ hai chân đều mềm nhũn, eo thì vừa đau vừa mỏi, vậy mà anh đã lại hồi sức ngay rồi. Cô vội vã ra vẻ nịnh bợ.
“Chồng em giỏi nhất. Ông xã mau xuống đi.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của cô, nơi nào đó càng phản ứng kịch liệt, Cố Tư Bạch nhìn cô cười xấu xa.
“Đằng nào hôm nay cũng được nghỉ, hay là...”
“Không, em phản đối!” Quân Dao lắc đầu quầy quậy. “Em đói mềm người rồi”.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, mặc dù vô cùng muốn được tiếp tục hòa cùng cô làm một, Cố Tư Bạch vẫn nằm xuống, ôm cô vào lòng, cắn nhẹ lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của Quân Dao.
“Được rồi, cho em ăn no rồi anh sẽ ăn sau.” “Đồ sắc lang” Quân Dao lẩm bẩm. “Ai bảo vỢ anh xinh đẹp vừa ăn như vậy?
Vẻ mặt Quân Dao như ăn phải khổ qua, nhăn nhó, cái gì mà vừa ăn chứ? Nhưng cô chẳng dại gì động vào con sói đói này, chỉ có thể kéo một cái gối qua ngăn giữa hai người. Sắc mặt Cố Tư Bạch lập tức tối đen lại.
“Anh quá nguy hiểm, em phải ngăn cách một chút.” Cô lầm bầm lầu bầu.
Người nào đó không chút do dự rướn người hôn chụt lên môi cô, sau đó đứng dậy, đi vào nhà tắm. Hai má Quân Dao nóng bừng lên, anh luôn có cách thể hiện tình cảm ngọt ngào như thế.
Cô chống tay ngồi dậy, kéo chiếc áo choàng khoác lên người. Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ trưa rồi, thảo nào bụng cô đã sôi réo nãy giờ. Đằng nào hôm nay cũng nghỉ phép, cô dự tính ăn trưa xong sẽ đi mua ít đồ rồi qua trại trẻ mồ côi thăm Từ Mạn Nhu và tụi trẻ.
Cố Tư Bạch tắm xong liền đi ra ngoài, dặn người làm chuẩn bị đồ ăn, còn anh đi lên thư phòng, kiểm tra công việc một chút. Quân Dao xả đầy bồn nước ấm, cô cho thêm tinh dầu hoa hồng vào rồi ngâm mình trong bồn nước. Cảm giác nặng nặng đầu do tối qua uống nhiều rượu cũng dần tan biến, nước ấm giúp cơ thể cô thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, đi ra ngoài, cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, cô đi lên lầu, vừa định gõ cửa thì nghe bên trong giọng Cố Tư Bạch vang lên.
“Được, cứ như kế hoạch tối qua chúng ta đã bàn, lần này phải diệt gọn được ổ vũ khí của bọn chúng”
Quân Dao nhẹ bước chân đi xuống lầu, cô biết anh phải tham gia vào những việc rất nguy hiểm, chính bởi vì như vậy nên anh thường chỉ nói SƠ qua để cô hiểu được tình hình, còn cụ thể thế nào cô hoàn toàn không biết, nơi đó quá nguy hiểm, sự sống và cái chết mong manh vô cùng, nên Cố Tư Bạch luôn muốn bảo bọc cô, không để cô phải bận lòng.
Mọi người thường chỉ nhìn được sự hào nhoáng, tiền tài vật chất bên ngoài, nhưng mấy ai hiểu được tất cả những điều đó đều phải bỏ những cái giá rất lớn, thậm chí cả tính mạng của bản thân. Quân Dao thở dài, cô chỉ mong một
cuộc đời bình yên, anh như cánh chim bằng phải sải cánh bay cao, chinh phục bầu trời rộng lớn. Còn cô chỉ là con chim sẻ nhỏ đứng dưới mái hiên nhà nhặt hạt thóc rơi.
Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng sự nghiệp của anh, nhưng thật tâm, trong lòng cô luôn không ngừng lo lắng. Nhất là những đêm anh xử lý công việc về muộn, hoặc anh đi công tác vài ngày mà không liên lạc cho cô, cô đều hiểu anh đang xử lý công việc của tổ chức, những đêm như thế cô đều không thể ngủ ngon, thường giật mình hoảng sợ, cô chỉ biết cầu mong Thần Phật phù hộ cho anh bình an.