“Ai cho em để đồ như thế kia? Xếp lại mau!”
“Đồ của tôi, tôi để như nào là việc của tôi.” Từ Mạn Nhu bướng bỉnh cãi lại.
“Xếp lại!” Hoắc Thiên Phong gằn giọng nhắc lại, hắn ghét nhất là sự bừa bộn. Hắn bị ám ảnh cưỡng chế, ghét sự bừa bộn và bẩn thỉu. Mọi đồ vật của hắn phải được sắp xếp ngay ngắn, gọn
gàng và sạch không một hạt bụi.
“Xếp lại và đi tắm, nếu không tồi ném em từ trên này xuống” Hoắc Thiên Phong trầm giọng, âm thanh lạnh lẽo, âm u như ác quỷ.
Từ Mạn Nhu nuốt khan một ngụm nước bọt, cô ấy lại chọc giận tên ác ma này rồi. Cô đành cúi người, bắt đầu gấp gọn từng bộ đồ, vuốt phẳng phiu rồi xếp vào vali. Phải mất chừng mười phút mới làm xong, Từ Mạn Nhu ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hoắc Thiên Phong lúc này mới giãn ra.
“Đi tắm đi.” Hoắc Thiên Phong ra lệnh.
Từ Mạn Nhu lén lút đá cái vali một cái rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cái tên chết tiệt này mỗi lần muốn làm chuyện đó đều bắt cô tắm rửa sạch sẽ. Chế cô bẩn? Cô mới là người khinh thường hắn ta bẩn đó.
Sau khi tắm xong, mặc bộ đồ hầu gái, Từ Mạn Nhu mở cửa bước ra. Bộ cửa bằng ren đen, dài quá mông một chút, có thiết kế kiểu dáng tạp dề nhỉ xíu màu trắng trước bụng. Phía trên áo cổ thuyền để hở lấp ló khuôn ngực thiếu nữ, phía dưới khoe đôi chân trắng nõn nuột nà.
Từ Mạn Nhu cao một mét bảy mươi hai, đôi chân dài thẳng tắp, thon thả, không gây cũng không béo. Chính cô cũng không hiểu tại sao một người Sống trong hoàn cảnh khốn khó như cô lại có một đôi chân không chút tì vết như thế. Dáng người, làn da, khuôn mặt của Từ Mạn Nhu đều vô cùng
xinh đẹp, tinh xảo, đẹp đến mức có chút không thực, giống như được nuôi dưỡng, gọt đẽo tỉ mỉ từ bé, nào đâu giống loài cỏ dại hoang dã mọc trong trại trẻ mồ côi chứ.
Cô kéo kéo vạt váy xuống, cố che đôi chân, nhưng vô tình lại làm phía trên cổ áo bị trễ xuống, lộ ra cảnh xuân động lòng người, khóe môi Hoắc Thiên Phong hơi nhếch lên, nhìn dáng vẻ líu ríu lúng túng của cô càng khiến hắn hài lòng.
Hắn bị bệnh sạch sẽ, cực kì ghét những cô gái lẳng lơ luôn tìm cách quyến rũ đàn ông. Ngày đó, đối tác làm ăn nói rằng Từ Mạn Nhu là cô gái mới làm ở đó, cực kì giữ thân, hắn cũng chẳng bận tâm cho lắm. Nhưng sau khi uống rượu say, trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, hắn lại thấy một “món quà” nằm ngay ngắn trên giường. Đêm đó trăng rất sáng, ánh trăng hắt qua cửa sổ bằng kính to lớn, chiếu trên gương mặt xinh đẹp như búp bê sự, đẹp tới mức khiến Hoắc Thiên Phong đứng ngẩn người nhìn.
Cô gái nhỏ nằm trên giường đang ngủ mê man, mái tóc dài như rong biển xõa trên ga trải giường trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, khóe môi đỏ cong lên, dường như đang mời gọi.
Hắn đã không thể kiềm chế mình mà tận hưởng cô gái đó, đúng như kẻ kia nói, cô quả thực còn trong trắng khiến Hoắc Thiên Phong vô cùng hài lòng.Vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách bướng bỉnh
không chịu nịnh nọt trước hắn khiến Hoắc Thiên Phong rất thích thú, hắn bèn giữ cô lại bên mình, Coi như sủng vật.
Từ Mạn Nhu lúc này rót một ly rượu vang đỏ, đưa tới trước mặt Hoắc Thiên Phong, nhỏ giọng, “Hoắc tổng, xin mời”
Hoắc Thiên Phong duỗi hai chân ra ghế, hất hàm.
“Qùy xuống, bóp chân cho tôi.”
Từ Mạn Nhu tức đến nghiến răng, cô từ từ quỳ xuống, từ góc độ của Hoắc Thiên Phong có thể nhìn từ trên xuống, khung cảnh tuyệt mỹ. Ừm, đáng lẽ hắn nên mang theo cô đi những chuyến công tác dài ngày chán ngắt từ lâu rồi mới phải. Trước đây những chuyến công tác như thế này, lúc
trên máy bay hắn đều xem tài liệu hoặc tranh thủ ngủ một giấc, khá nhạt nhẽo, nhưng lần này đem theo búp bê nhỏ Mạn Nhu thì xem chừng sẽ thú vị đây.
Từ Mạn Nhu uể oải bóp chân cho hắn. Chân hắn rất dài, cô chỉ bóp ở phía ống chân, bàn tay cô nhỏ, lực nhẹ hều.