Quân Tú Anh lắc lắc ly rượu trong tay, thở dài buồn bã, “Có một số biến cố xảy ra với gia đình em, bây giờ không thể ở đây được nữa. Nhà em đang bán nhà, cũng chưa biết sẽ đi đâu về đâu nữa.”
Vừa nói hai mắt Quân Tú Anh vừa rưng rưng chực khóc, vô cùng đáng thương. Nhìn mỹ nhân sắp rơi lệ, Tống Quảng Diêu liền bắt được cơ hội, xích người ngồi sát lại, ôm cô ta vào lòng, vỗ về.
“Đừng buồn, nếu là chuyện tiền nong anh có thể giúp em.”
Quân Tú Anh biết thời cơ đến rồi, liền sụt sịt
khóc, dáng vẻ yếu đuối, tội nghiệp. “Em giờ phải bỏ dở vì không đủ khả năng đóng học phí, trường em học học phí quá đắt đỏ, gia đình em không kham nổi nữa, em không biết tương lai mình ra sao nữa. Em sợ lắm”.
Tống Quảng Diêu VỖ VỖ lưng cô ta, an ủi, “Đừng buồn, anh sẽ lo học phí cho em, được không?”
“Anh Quảng Diệu, thực ra từ nhỏ em đã có ước mơ được làm diễn viên rồi. Nhưng em vẫn chưa có cơ hội...” Cô ta bỏ lửng câu nói.
Tống Quảng Diêu liền hỏi lại, “Em muốn gia nhập công ty anh?”.
Quân Tú Anh gật đầu, tay với lấy khăn giấy trên bàn, chấm chấm nước mắt.
“Không thành vấn đề, anh sẽ bảo người sắp xếp cho em tham gia một show truyền hình thực tế, tạo vài scandal, mấy show đó dạo này ăn khách lắm. Khi nào có tên tuổi thì tham gia diễn phụ một phim nào đó.”
“Thật ạ?” Quân Tú Anh không ngờ được.
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng chiều hết.”
“Nhưng anh Quang Diệu, em phải rời khỏi thành phố này rồi, không biết có còn cơ hội không?”
Tống Quảng Diêu ngẫm nghĩ một chút, bàn tay
lần từ lưng xuống vòng ba nảy nở của Quân Tú Anh, vừa xoa vừa nắn,“Anh đang chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở phía Nam, hay em xuống đó đi, làm nghệ sĩ lớp đầu của văn phòng phía Nam, sẽ có nhiều lợi thế đấy.”