Chuyển ngữ: Cỏ dại
Thực sự không lay chuyển được ý của Vũ Quân, những người hầu đều biết vị trí của hắn ở nước Cúc Lương, nhìn ngó lẫn nhau, cuối cùng vẫn sợ hãi mà đưa giường tới. Giờ đây tới lượt Đồng Dao xấu hổ không biết nên làm gì bây giờ.
“Vũ Quân, có lẽ nên hỏi ý kiến của bệ hạ.”
“Nàng là vương phi của ta, sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng ta, cần gì phải bẩm báo.”
“Nhưng…”
Chưa nói hết câu, đã thấy đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân có chút buồn bã, Đồng Dao đành miễn cưỡng mà nuốt lại lời nói.
“Nàng ngủ đi, ta nhìn nàng.” Ánh mắt Vũ Quân tràn đầy sự ân cần quan tâm.
“Ngươi nhìn ta, ta cũng không ngủ, làm sao mà ngủ được.” Đồng Dao càng cảm thấy xấu hổ hơn.
“Ta không nhìn nữa, nàng ngủ ở giường ta.”
Hắn nói để giường cho cô ngủ.
Đồng Dao nghe được mà đầu đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn đi tới giường mới: “Vậy ngươi cứ nhìn đi.”
Nhưng Đồng Dao vừa mới nằm xuống, không lâu sau Vũ Quân đã ngủ trước. Đồng Dao nhìn khuôn mặt không chút tà niệm của hắn, cũng thở dài nhẹ nhõm.
Gần đây giấc ngủ của Đồng Dao rất nông, chỉ cần có chút động tĩnh lập tức sẽ giật mình tỉnh giấc.
Sau đó, cô phát hiện người hầu từ ngoài cửa đi vào, là người hầu bên cạnh Bắc Minh Quân.
Hắn sợ làm phiền giấc ngủ của Vũ Quân, quay về phía Đồng Dao dùng khẩu hình, không phát ra tiếng: “Bệ hạ, cho mời công chúa.”
Đồng Dao gật đầu, nhẹ nhàng đứng lên, thấy Vũ Quân đang ngủ say, bèn chậm rãi đi theo người hầu ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận.
“Nếu hoàng tử thức dậy tìm ra, thì lập tức đến báo cho ta.” Đồng Dao căn dặn cung nữ bên cạnh Vũ Quân.
Đi theo người hầu một lúc, bọn họ tới một căn phòng rất lớn. Cẩn thận đánh giá xung quanh, nơi này chắc là nơi Bắc Minh Quân xử lý triều chính, căn phòng rất lớn, nhưng đồ trang trí lại vô cùng đơn giản—— một cái bàn vuông, ghế vuông, bức tường thẳng đứng. Nhìn qua có thể cảm nhận mọi chỗ đều chắc chắn, va vào sẽ rất đau. Nhưng ánh sáng trong phòng rất tốt, sáng trưng. Nhìn nơi này, Đồng Dao cảm thấy nơi đây giống như phòng của một vị tướng quân, chứ không phải thư phòng của một vị vua.
Bắc Minh Quân ngồi trên ghế, sắc mặt dường như không tốt lắm nhìn Đồng Dao.
“Đến đây? Ngồi đi!”
Đồng Dao nghe lời ngồi xuống, quả nhiên không sai, ghế này ngồi không thoải mái chút nào.
“Ngươi nói ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
“Dạ, phải.”
“Trước khi nói, không ngại thì xem thứ này trước đã.”
Bắc Minh Quân đưa hai bản đất sét ra.
Đồng Dao sửng sốt, nhìn miếng đất sét có khắc con dấu của nước Chư Lương, trong lòng hoảng hốt.
“Thế nào? Thất công chúa không xem sao? Mấy ngày trước hoàng đế nước Chư Lương gửi tới đây, còn bức này là vừa gửi tới ngày hôm nay.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, Nhuận Ngọc lại gửi thư tới đây sao? Cô cắn môi: “Ta không biết chữ.”
Đôi mắt đen của Bắc Minh Quân sửng sốt, nở nụ cười lạnh lùng, nhướn mày nói: “Bức đầu tiên, để ta hiểu rõ về tính tình của Thất công chúa, cũng khiến cho quyết tâm sâu thẳm trong lòng ta, nước Cúc Lương ta tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho một vị Vương phi giống như Thất công chúa, bức thứ hai, hoàng đế nước Chư Lương hỏi ta việc ngươi trở về nước Chư Lương, khi nào khởi hành.”
Đồng Dao nhíu mày.
“Chắc hẳn hoàng đế nước Chư Lương vẫn còn nhớ đến tình mẫu tử.” Tuy nét mặt Bắc Minh Quân thản nhiên, nhưng trong lời nói tràn đầy mỉa mai chế giễu.
Đồng Dao đón nhận sự kinh bỉ, chai lì đối mặt với hết thảy. Rời khỏi Nhuận Ngọc, đã là chuyện đau đớn nhất trên đời này, còn có chuyện gì là không thể chịu được chứ? Đồng Dao mỉm cười tự giễu.
“Ta trở về, Vũ Quân thì sao?”
“Đệ ấy rất tốt!”
“Ngài dám đánh cược không?”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại, vẻ mặt có phần âm u ngoan hiểm.
Đồng Dao khẽ cười: “Với thân phận mà ta đã trải qua, ngài đuổi ta về, đương nhiên ta sẽ không trách ngài, nhưng tốt nhất ngài nên hiểu rõ hậu quả của việc ta đi.”
“Ngươi uy hiếp bản vương sao?”
“Tất nhiên không phải, coi như là một vụ làm ăn đi. Hiện tại Vũ Quân không thể rời ta, ta tin ngài cũng đã thấy được. Nếu ta thật sự muốn hại Vũ Quân, ta hoàn toàn không cần ra tay, chỉ cần lúc trước không cứu hoàng tử là được.”
“Ha ha, nói vậy chắc hẳn Thất công chúa không chỉ quan tâm tới một mình Vũ Quân chứ.”
“Thì sao?” Đồng Dao nhíu mày, “ Bệ hạ sợ nhất điều gì? Ha ha, chẳng lẽ ngài sợ ta gây rối lọan triều đình, hủy diệt đất nước của ngài sao? Cho dù ta thật sự có gan tày trời, hoàng đế nước Cúc Lương cũng không phải hạng người tầm thường. Rõ ràng ngài không tin ta, chắc chắn đã gài người vào trong phòng ta, nếu như hành động của ta đều nằm trong mắt ngài, làm sao ngài có thể không biết?”
Trong mắt Bắc Minh Quân xẹt qua một tia sáng, mang theo gai nhọn lợi hại nhìn Đồng Dao.
“Ngài không cần phải ngạc nhiên, vụ làm ăn này, có mua sẽ có bán. Ta cứu em trai yêu quý của ngài, đương nhiên ta cũng phải có quyền lợi của ta.”
“Sao? Nói ta nghe xem.”
“Chưa, chưa tới lúc. Thời cơ tới, ta sẽ nói với ngài.”
“Nếu ta từ chối?”
“Ngài sẽ mất em trai.”
Ngực Bắc Minh Quân đập dồn dập, hai mắt tràn đầy sát khí.
“Nhưng ngài phải nhớ kỹ, ta cũng không mong Vũ Quân chết, ta càng không thể ra tay giết hắn, ta chỉ muốn kéo dài sự sống cho hắn, nhưng ta đi rồi, Vũ Quân xảy ra chuyện gì cũng không đi ngược lại trật tự tự nhiên. Ngài không cần phải dùng ánh mắt căm phẫn này nhìn ta, tới lúc đó ta đã nói qua không phải ta làm, ta không nợ nần gì nước Cúc Lương.”
Phút giây đó dường như giữa hai người tồn tại một lực tĩnh điện, đâm vào khắp người tới rùng mình.
Lâu sau, Bắc Minh Quân đứng dậy, đầy khí thế ngăn chặn tình trạng hỗn lọan bất an xung quanh: “Hừ, sớm dự đoán được, một người phụ nữ từng trải như Thất công chúa, chắc chắn không đơn giản. Nhưng,xem ra bản vươngđã coi nhẹngươi.”
“Quá khen.”
“Thư của hoàng đế nước Chư Lương, ngươi thật sự không muốn đọc sao?”
“Cảm ơn ý tốt của bệ hạ, ta không biết chữ.”
“Được thôi.” Bắc Minh Quân cười, “Ngươi nói ta nên trả lời thư của Nhuận Ngọc thế nào?”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, hai mắt mập mờ nhìn vẻ mặt hoàng đế nước Cúc Lương. Trong lòng cô vẫn hoảng loạn, rốt cuộc bức thư thứ hai Nhuận Ngọc đã viết gì, vì sao lúc này ánh mắt của Bắc Minh Quân lại u ám như vậy. Ai….. Cho cô xem, nhưng cô lại không hiểu.
Quên đi… Đi cũng đi rồi, trái tim cô đã dứt khóat rồi, buông tha tất cả. Không còn nhớ Nhuận Ngọc nữa, nhưng chỉ càng chuốc thêm đau khổ vào người.
“Nói ta thích nước Cúc Lương, muốn ở đây thêm một thời gian nữa. Tùy ngài nói thế nào, nói cho có lệ là được, so với ta bệ hạ chắc sẽ nói nhiều hơn chứ.”
“Được! May mà Thất công chúa không phải nam nhân, nếu không thì bằng sự thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ gây ra tai họa.”
“Ta còn có ít tai họa sao?” Đồng Dao gượng cười.
“Vừa rồi Thất công chúa có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì?”
“Về Vũ Quân, ta hy vọng bệ hạ có thể để toàn bộ chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Vũ Quân, tất cả giao cho ta quản lý.”
“Được không?” Ánh mắt Bắc Minh Quân có chút nghi ngờ nhìn cô.
“Việc buôn bán đương nhiên phải có tiền vốn, Vũ Quân là toàn bộ vốn của ta. Ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hại hắn, ngược lại ta sẽ giúp hắn tốt lên, như vậy vốn của ta mới có thể ngày càng đảm bảo. Đạo lý này ta tin tưởng so với ta ngài hiểu rõ hơn cả.”
Ánh mắt Bắc Minh Quân tỏ vẻ thông suốt, chậm rãi nói: “Không sai, vậy ngươi nói xem, ngươi định quản lý thế nào.”
“Thời gian hoạt động và nghỉ ngơi của Vũ Quân, sẽ do ta sắp xếp. Không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra khiến hắn mệt mỏi, nhưng cũng phải luyện tập phù hợp. Mỗi ngày phải tập thể dục rèn luyện ít nhất ba lần, mỗi lần ít nhất hai mươi phút, nhưng không thể vượt qua năm mươi phút, tránh sinh ra những ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể. Còn về chuyện ăn uống, mỗi ngày ba bữa đều làm theo thực đơn ta viết, Vũ Quân phải ăn nhiều các loại đậu, gạo lứt, hoa quả, là sự lựa chọn tốt nhất để giảm lượng cholesterol. Tuyệt đối không được uống rượu, còn có sữa, hai ngày uống một lần là đủ rồi, loại thực phẩm này sẽ gây tắc động mạnh, sẽ làm thay đổi lượng đường huyết gây xơ cứng động mạch, còn nữa…”
Nhìn vẻ mặt ngờ vực và ánh mắt hoang mang đang chăm chú nhìn của Bắc Minh Quân, Đồng Dao lập tức thấy được mà ngậm miệng: “Còn rất nhiều thứ, một lúc không nói rõ được. nước Cúc Lương là một nước lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần gọi người theo lời căn dặn của ta làm là được.”
“Ngươi thật sự là Thất công chúa nước Hồng Ngọc?”
“Phải”
“Thất công chúa tên gọi Lãnh Hương, ta lại nghe thấy Vũ Quân gọi ngươi là Đồng Dao.”
Trong lòng Đồng Dao hồi hộp, làm ra vẻ bình tĩnh mà giải thích: “Khi ta bị giáng xuống làm nô lệ. Sao có thể gọi là Lãnh Hương, còn lo chưa bị người ta ức hiếp đủ sao.”
Đôi mắt Bắc Minh Quân lợi hại tập trung nhìn Đồng Dao từ đầu tới cuối, như muốn xuyên thấu cô, Đồng Dao quay đầu đi.
“Vậy cứ theo ý của Thất công chúa mà làm.”
“Cảm ơn bệ hạ, ta xin phép cáo lui trước.”
“Từ từ.”
Đồng Dao sửng sốt.
“Hôm đó, tay ngươi chìa ra muốn đánh ta?”
“Hả?” Khoé miệng Đồng Dao giật giật, “Bệ hạ nói gì? Ta không nhớ.”
“Vũ Quân bị bệnh, ngươi sốt ruột, nóng nảy muốn đánh ta, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?”
Đồng Dao cảm thấy trán đổ mồ hôi lạnh, không thể tưởng tượng được đã qua lâu như vậy, Bắc Minh Quân vẫn nhắc lại chuyện này không tha.
Trong mắt Bắc Minh Quân lộ ra vẻ khó hiểu, như là đang giận dữ, nhìn qua lại có phần khiêu khích.
“Hừ, may mà ngươi không đánh ta, nếu không đời này ngươi cũng không có cơ hội thoát khỏi nước Cúc Lương.”
Đồng Dao dùng sức cắn môi: “Ta đi trước!”
Quay người lại, đúng lúc có một người tiến vào, thiếu chút nữa Đồng Dao đâm đầu vào.
“A —— Thất công chúa, lão thần tuổi già mắt kém, thứ tội thứ tội!” Vẻ mặt lão thần quan tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, một mặt hướng về phía Đồng Dao nói lời xin lỗi cho có lệ, ánh mắt nhảy qua cô, nhìn về phía Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía thần quan, ông thở dài, cúi đầu xuống.
Bắc Minh Quân vung áo, đi tới phía cửa, nói rõ: “Đốt!”
Nghe thấy từ này, trong lòng Đồng Dao run lên.
Tuy cô không hiểu Bắc Minh Quân nói vậy là có ý gì, nhưng cô cảm giác được ngọn nửa nóng hầm hập, nhớ tới người con gái bị Nhuận Ngọc thiêu sống.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, không dám nói gì nữa, vội vàng đi ra ngoài.