Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 17



Chuyển ngữ: Cỏ dại

***

“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Đột nhiên có tiếng nói vọng từ trên xuống.

Đồng Dao nhìn về phía hắn. Một người đàn ông trung niên da ngăm đen đứng ở giữa điện vẻ mặt hăng hái, hai mắt toả sáng. Nhưng Đồng Dao vừa thấy người này toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt răng.

“Hẳn là mẫu hậu nhận ra ngườì đó, chính là sứ giả của nước Hồng Ngọc, Phàn Ấn, Phàn sứ giả.” Nhuận Ngọc mỉm cười liếc mắt nhìn Đồng Dao.

“Sứ giả của nước Hồng Ngọc…” Đồng Dao nheo mắt lại, gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, buộc bản thân mình phải tỉnh táo. Nhưng trong lòng hận ý dâng lên khiến cho cô chỉ mong ngay lập tức có thể đi tới xé hắn thành trăm mảnh.

“Thần sắc của Nương nương hồng hào, cơ thể an khang khoẻ mạnh. Phàn mỗ cảm tạ nước Chư Lương đối đãi với thất công chúa rất tốt.” Phàn Ấn cười hướng về phía Nhuận Ngọc chắp tay hành lễ, đồng thời cũng âm thầm nhìn qua Đồng Dao.

Cả người Đồng Dao không ngừng run rẩy, A Ứng cũng cảm thấy, đứng ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, nhưng lại khó mà nói. Lông mi của Nhuận Ngọc khẽ rung, cười mỉm, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh

“Nhị hoàng tử… Nếu nương nương đã đến đây, vậy…”

“Phải, đúng vậy, Phàn sứ giả nói rất đúng.” Nhuận Ngọc nâng hàng mi, một lão cung nữ từ phía dưới đài đi lên quỳ gối trước mặt Nhuận Ngọc, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.

Đồng Dao liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, chính là người cung nữ khi cô hôn mê đã động vào cơ thể cơ. Đồng Dao mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Nhuận Ngọc, không rõ hắn chuẩn bị muốn làm cái gì.

“ Trước mặt bá quan, công bố kết quả của ngươi.” Nhuận Ngọc thản nhiên nói. Đồng Dao nuốt một ngụm lãnh khí.

Lão cung nữ kia tỏ vẻ vô cùng băn khoăn bứt rứt, không ngừng giương mắt lên nhìn Phàn Ấn, ngay cả một lời cũng không nói.

“Ngươi nói đi.” Phàn Ấn không kiên nhẫn chờ đợi, nhỏ giọng thúc giục nàng.

“Không cần sợ hãi, cứ nói đi đừng ngại!”

Dường như Đồng Dao đã mơ hồ hiểu đuợc vấn đề, cúi đầu, chăm chú cắn môi mình.

“Nói” Phàn Ấn khẽ giọng mắng nàng.

Lão cung nữ kia hoảng sợ, do dự cả nửa buối, cuối cùng nói: “Nô tỳ đã kiểm tra, hoàng hậu nương nương đã không còn là thân trong trắng!”

Tuy rằng Đồng Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không nghĩ tới Nhuận Ngọc sẽ làm trò nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, da đầu  không khỏi run lên.

Nàng cúi đầu nhìn thấy ngón chân mình, mọi người nghe được dưới thân cũng căng ra mà hút một ngụm lãnh khí. Sau đó đám người bắt đầu rục rịch không yên.

Phàn Ấn giống như bị sét đánh, con ngươi trừng lớn, miệng mở rộng gần như không khép lại được.

“Đây là chuyện lớn, người ngàn vạn lần không được nói lung tung.” Nhuận Ngọc tỏ vẻ nghiêm túc đứng dậy khỏi long ngai, “Ngươi thân là lão cung nữ của Phàn Sứ giả, dám đứng trước đại điện nói lời xằng bậy!”

Lão cung nữ kia sợ tới mức ngay cả quỳ cũng không xong, khóc nức nở: “Nô tỳ không dám lừa gạt chuyện này, thực sự, thực sự.. Hoàng hậu nương nương thực sự đã…”

“Câm mồm.” Nhuận Ngọc gào lên.

Phàn Ấn gắt gao trừng mắt nhìn Đồng Dao, trong mắt lộ ra sự trách cứ không thể che dấu.

Cả người hắn đều phát run. Nhuận Ngọc quay ra sau, hồi lâu lại quay trở lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Phàn Ấn: “Sứ giả, việc này ngươi xem phải làm như thế nào cho phải?”

Khuôn mặt Phàn Ấn  ngăm đen giờ phình ra đỏ rực, nghiến răng chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, việc này coi như xoá bỏ, thần lập tức trở về bẩm báo với hoàng đế  nước Hồng Ngọc. Xin cáo từ!” Nói xong vẻ mặt giận dữ giống như bỏ chạy nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Nhuận Ngọc nheo hai mắt lại, cười đến khuynh thành.

“Đem cung nữ này cùng những người có liên quan toàn bộ chờ treo cổ.” Nhuận Ngọc sửa sang lại long bào chậm rãi ngồi xuống.

Lão cung nữ kia sắc mặt lập tức trắng bệch  mắt choáng váng, ngay cả khóc lóc van xin cũng không thành tiếng, cả người thẳng đờ để binh lính tuỳ ý kéo đi…

“Phế bỏ hoàng hậu, giáng xuống làm cung nữ hạ đẳng. Cả đời không được ra ngoài.”

“A…” A Ứng vừa nghe, từng bước lui về phía sau.

Đồng Dao liếc mắt nhìn Nhuận Ngọc, lại khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt Nhuận Ngọc có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.

Hai binh lính đi lên, ngay lập tức tháo trâm phượng trên đầu Đồng Dao. Áp giải cô từ chỗ ngồi của hoàng hậu xuống.

“Các ngươi tránh ra, không cho phép chạm vào công chúa!”

A Ứng vừa thấy, lập tức giận dữ, vội vã xông tới.

Nhưng A Ứng căn bản gầy yếu không có khả năng đối chọi với  nam nhân khoẻ mạnh, nhanh chóng bị đẩy ngã xuống đất.

“Nàng đã không phải là công chúa, từ nay về sau chỉ là một cung nữ hạ đẳng.” Nhuận Ngọc nhìn xuống Đồng Dao, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa lạnh lùng.

“Không, không! Đây là thất công chúa của nước Hồng Ngọc! Nhị hoàng tử, ngài không thể đối xử với công chúa như vậy! Nhị hoàng tử, ta van xin ngài, nếu ngài không cần công chúa nữ, xin ngài thả chúng ta về nước Hồng Ngọc đi, A Ứng cầu xin ngài.” A Ứng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu về phía Nhuận Ngọc.

Tới khi đầu A Ứng chảy máu, cũng không thấy Nhuận Ngọc trả lời, nhưng hai tay ôm ngực nhìn nàng, nhìn nàng, như đang thưởng thức một sủng vật.

“A Ứng, đứng lên đi.” Đồng Dao nhìn nói.

“Nương nương, ngài cũng mau cầu xin nhị hoàng tử đi, xin ngài ấy thả chúng ta trở về. Nương nương!”

“A Ứng, nếu ngươi vẫn còn coi ta là công chúa, liền làm theo lời ta đi.Ta nói ngươi đứng lên!” giọng điệu Đồng Dao cứng rắn.

“Nương nương...  ...”

A Ứng sợ hãi đứng lên, toàn thân đều là bụi, trán cũng bị sứt, lẫn cả máu.

“A Ứng, bất luận ngươi làm cái gì, cho dù hiện tại ngươi chết trước mặt hắn, hắn cũng không có khả năng thả chúng ta đi. Ngươi còn nhỏ, rất nhiều việc ngươi không hiểu. Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng cho ta, mỗi ngày làm tốt công việc của mình, nghe chưa?”

“Nô tỳ… Thất công chúa… Nô tỳ…” A Ứng nghẹn ngào nói không nên lời.

Hai binh lính khẽ đẩy Đồng Dao một cái, Đồng Dao thở dài, theo bọn họ đi. Chuyện tình đã phát triển tới mức này rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Đồng Dao không hề liếc mắt nhìn Nhuận Ngọc…Nhiều cái liếc mắt hay là ít, thì có ý nghĩa gì chứ. Nhưng không uổng công khiến cho bản thân mình khó chịu mà thôi…

Khắp người Nhuận Ngọc toả ra khí chất vương giả, tâm trí mọi người giống như bị mê hoặc phủ phục dưới chân hắn, cúi đầu rạp xuống đất.

Nước Hồng Ngọc ỷ là nước mạnh đủ mọi cách chèn ép nước Chư Lương, khiến cho con dân Chư Lương đối với nước Hồng Ngọc căm thù tới tận xương tuỷ.Đồng Dao nghiễm nhiên trở thành mục tiêu công kích, mọi người đều âm thầm chửi rủa cô.

Tuy rằng vẫn tuyên bố hoàng đế Chư Lương chết vì bệnh, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ sự thật, thực ra cố hoàng đế chết vì bị hoàng hậu hạ độc, nhưng không thể nói ra.

Hiện tại Đồng Dao mất đi chỗ dựa vững chắc là nước Hồng Ngọc, trong nháy mắt trở thành cung nữ hạ đẳng nhất trong cung của nước Chư Lương, căn bản mà nói không có địa vị gì. Cô cũng có thể tưởng tượng về cuộc sống này.

Thân thể Đồng Dao vốn không khoẻ mạnh, cung nữ hạ đẳng mỗi ngày chỉ cấp do một bát cơm, không lâu sau cô liền gầy da bọc xương. Không chỉ làm ban ngày, mặt trời lặn cũng không ngừng, cuộc sống không phải là của mình, giặt quần áo quét dọn cũng thành đặc ân.

Cuộc sống mệt mỏi, ăn cũng là ăn cơm thừa canh cặn. Tuy đói bụng nhưng Đồng Dao cũng không muốn ăn đồ thiu, thường bưng bát cơm cứng như đá chậm rãi nhai. Hình như có tiếng các cung nữ đang bàn luận, mới từ từ hiểu rõ một ít chuyện. Ngày đó Nhuận Ngọc tuyên bố với sứ giả của nước Hồng Ngọc, chỉ cần cô vẫn là thân trong sạch, liền lập tức cưới cô làm vợ về sau lập lên làm hậu.

Ha Ha, thảo nào có đêm Nhuận Ngọc nói, chỉ cần phá thân cô. Chính mình là nước cờ cuối cùng của hắn. Hiện tại cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó…

Nhuận Ngọc muốn danh chính ngôn thuận phế đi địa vị hoàng hậu, chủ yếu là, Nhuận Ngọc muốn cho nước Hồng Ngọc chịu tổn thất lớn, làm mất thể diện của bọn họ. Nhìn thấy nước Hồng Ngọc nhục nhã nói không nên lời…

Đối với Nhuận Ngọc mà nói, so với việc giết cô thì thú vị hơn nhiều.

Nơi này mọi người đối với Đồng Dao giống như có mối thù rất lớn, mỗi người nhìn thấy bọn họ đều bày ra khuôn mặt thù hằn, chỉ hận cô không thể nhanh chóng chết đi. Nhưng cho dù cuộc sống khổ sở thế nào, Đồng Dao cũng không có một chút ý tưởng tự sát, nhưng lẳng lặng thừa nhận.

Ban ngày Đồng Dao làm việc, buổi tối ở trong nhà kho.Cô không nghĩ tới việc chạy trốn. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, liều lĩnh chạy trốn, giống như tìm đường chết. Do đó, không nắm chắc toàn bộ mọi thứ, cô tuyệt đối không làm như vậy.

Mỗi một đêm thời điểm mọi người đi ngủ, người phụ nữ mang mặt nạ ngọc màu xanh luôn lắc lư trước mặt cô. Nước Hồng Ngọc… Ý niệm trong lòng cô càng ngày càng nóng, nhưng từ đầu đến cuối không có cách thực hiện được, điều này làm cho Đồng Dao thống khổ vô cùng.

Nhuận Ngọc đã trở thành hoàng đế của Chư Lương, Đồng Dao mỉm cười, nhưng trong lòng đã chết phải giả bộ không có cảm giác gì. Nhuận Ngọc không còn xuất hiện ở trước mặt cô, có lẽ đối với cô mà nói,cũng không phải là chuyện tốt nhất trời đất. Không động tới, còn không trốn nổi sao?Không thể thấy, có lẽ dần dần bị lãng quên, Đồng Dao khẽ cười…

Sau đó, Đồng Dao bị  điều tới nhà bếp của các phi tần để đốt củi, múc nước. Đồng Dao cố gắng quan sát xung quanh bằng mắt.Thời đại này, đã có mô hình hậu cung, đương nhiên, rõ ràng không xa với thời kỳ hưng thịnh. Một khu lớn như vậy,nhiễm nhiên trở thành một cái hòm lớn riêng biệt để chứa phụ nữ, trong hòm có nhiều ô tinh xảo khác nhau, mà mỗi ô lại chứa một người phụ nữ. Người phụ nữ bị giấu trong đó rất ít khi nói chuyện với nhau, cũng ít khi ra khỏi phòng. Nhưng mỗi khắc Đồng Dao đều cảm thấy bầu không khí nơi này khiến cho người ta nghẹt thở.

Bổ xong đống củi cuối cùng, khó có cơ hội được thở một lát. nhìn lên bầu trời đêm tình cờ một chú chim nhỏ bay qua, cảm giác mình không ra khỏi được bàn tay của thượng đế, chỉ biết thở dài bất lực không biết khi nào mới kết thúc kiếp nạn này.Ở phía sau, mấy cung nữ hung hăng chạy về phiá Đồng Dao, một lão cung nữ dẫn đầu tát cô một cái.

“Nói! Có phải ngươi làm vỡ lư hương bằng bạch ngọc hay không!”

“Lư hương bạch ngọc nào?”

“Lư hương bạch ngọc của Chư Lương Vương tặng cho Mai Phi!”

Hai má Đồng Dao nóng bừng lên nhất thời cảm thấy buồn cười: “ Phòng của Mai Phi ngươi cho rằng một cung nữ hạ đẳng như ta có thể vào lấy được?”

“Ngươi….” Ánh mắt của lão cung nữ lóe ra tia bất định, nhất thời thẹn quá hóa giận, “Đã tới đây không phải cho ngươi nói năng bịa đặt, còn không mau khai nhận đi, ngươi cũng đỡ phải chịu khổ. Nói mau, là ngươi đánh vỡ lư hương của Mai Phi!”

“A…Nguyên lai là như vậy.” Đồng Dao nhíu mày khinh thường. Hóa ra là làm vỡ đồ Nhuận Ngọc ban, sợ không dám khai báo,tùy tiện tìm một cái lá chắn. Ha Ha, chính cô là một người dễ ăn hiếp nhất, lại bình thường.

“Hôm nay ngươi thành thật khai nhận thì miễn tội, nếu không… Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, lư hương có phải do ngươi làm vỡ không?”

Trong lòng Đồng Dao cười lạnh: “ Rõ ràng là đã vu oan giá họa lên đầu ta, ta có thừa nhận hay không có quan trọng gì chứ? Tùy ngươi.”

“Được, kéo ra ngoài cho ta!” Cung nữ kia hét lớn, một vài tiểu cung nữ lập tức kéo tay áo lên, kéo Đồng Dao ra sân nhỏ bên ngoài.

Tới chỗ đất trống bên ngoài, bốn cung nữ  dùng chân kéo đầu Đồng Dao xuống đất, cầm theo một thanh trúc sáng bóng màu đen sẫm, quất vào lưng Đồng Dao.

Nơi bị thanh trúc đánh tới giống như dội dầu sôi, đau rát. Cô phải cam chịu như thế sao? Rơi vào tình cảnh này không thể làm gì khác ngoài cắn chặt răng, chỉ hy vọng không bị họ đánh chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv