Nghe Điện hạ trở về, Liêu quản gia vội vàng cầm đèn đi đến.
Ban nãy nhìn thấy vị công tử được người hầu đưa tới mặc áo khoác của Điện hạ, trên tay còn cầm ô của Điện hạ, ông tỏ ra cực kỳ cảnh giác, gọi Ngự y đang trực đến ngay.
Vừa nhìn thấy Tông Lạc, lão quản gia già bị doạ tới mức suýt nhảy dựng lên: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Y phục trên người Hoàng tử lúc này không thể gọi là bạch y, mà là một bộ xiêm y vấy máu.
Vết máu trên áo tràn lan như mạng nhện, dấu vết năm đầu ngón tay còn hằn trên ủng.
"Không sao, không phải là máu của ta."
Bạch y hoàng tử khoát tay, dường như không muốn nói nhiều.
Vì thế Liêu quản gia cũng thức thời ngậm miệng, không hỏi thêm nữa.
Người hầu vừa định mở miệng, lại bị Cố Tử Nguyên ngăn lại: "Để Điện hạ tắm xong rồi nói chuyện sau."
Đại nho trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng Tông Lạc rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.
Không bàn đến bộ y phục vấy đầy máu kia, điều khiến hắn quan tâm hơn cả là vết thương dễ thấy trên cần cổ.
Cố Tử Nguyên vốn dĩ thiếu kinh nghiệm nên không biết đó là gì, chỉ cảm thấy thoạt nhìn rất đau.
Tông Lạc không để ý tới tình hình bên này, nhìn Liêu quản gia sai người hầu đổ nước vào bồn tắm chính viện, đi thẳng về bên kia.
Vừa qua nửa đêm, cả phủ lại bắt đầu náo động.
Nhắc tới cũng khéo, phía dưới phủ Tam hoàng tử vừa vặn có địa nhiệt nên không cần đun nước, chỉ cần lắp ống dẫn nước mà thôi.
Tông Lạc cởi áo, tiện tay ném bộ y phục đầy máu sang một bên, bước vào bồn tắm.
Nước ấm ngập từ vai xuống, hơi nóng bao quanh toàn bộ căn phòng, hô hấp phủ đầy hơi nước.
Tông Lạc nằm xuống nghỉ ngơi, tóc đen buông xoã, tựa vào thành bồn, hiếm khi lộ ra mệt mỏi.
Hắn cần yên tĩnh một mình.
Sự việc xảy ra tối nay quả thực đã tác động mạnh mẽ lên tâm lý hắn.
Đến mức bây giờ khi Tông Lạc nhắm mắt lại, khóe miệng dính máu, mắt phượng nhướng lên, đuôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Ngu Bắc Châu dường như lại hiện ngay trước mắt.
Đôi mắt đen tối của hồng y Tướng quân sâu không thấy đáy, chỉ khi rơi xuống người Tông Lạc, mới phản chiếu ra một vài tia sáng.
Tay chân của y đều bị xiềng xích trói buộc, ánh lửa từ hoả chiết tử bùng lên dường như thiêu đốt thân thể đỏ thẫm đầy máu của y, khiến y trở nên quỷ dị giống như yêu ma sinh ra từ lửa.
Tuy nhiên, dù đã như thế, nhưng Ngu Bắc Châu vẫn nói cười thảnh thơi. Giống như người bị căng phồng dưới thân không phải là y vậy.
Nhớ tới vừa rồi bị đè lên người hút máu, sắc mặt Tông Lạc lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn đang định thu kiếm bỏ đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh đối thủ.
"Sư huynh." Ngu Bắc Châu rũ mắt, lông mi dày đặc phủ xuống tạo ra bóng mờ hình quạt.
Ánh mắt cực kỳ nguy hiểm mang tính xâm lược của y càn rỡ quét lên người Tông Lạc, đảo tới đảo lui, tựa hồ muốn lột sạch xiêm y chỉnh chu trên người Tông Lạc, da thịt triền miên.
"Thật muốn nhét vào trong thân thể sư huynh."
Giọng nói của y khàn khàn, lời lẽ nói ra hết sức hồn nhiên nhưng lại dâm dục đến mức cực điểm.
Tông Lạc: "......"
Hắn nhịn rồi lại nhịn, tự nói với bản thân Ngu Bắc Châu hiện giờ đang phát bệnh. Liên hệ giữa miêu tả trong văn và hành vi thực tế, nếu bây giờ hắn không nhịn được đánh Ngu Bắc Châu một trận, e rằng y sẽ càng thêm kích động.
Cuối cùng Tông Lạc đành phải đè xuống lửa giận của mình, từng bước bước lên bậc thang đá lạnh, mặc kệ ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt dán chặt sau lưng, im lặng rời đi không quay đầu lại. Truyện Phương Tây
Nghĩ tới đây, Hoàng tử bạch y không khỏi giơ tay, lạnh lùng lau đi vết máu trên cổ.
Chỗ này đầu tiên là bị Thái A chém trúng ở Đại vu từ, sau đó bị áp vào thành dược trì cắn một miếng, cuối cùng đêm nay lại bị Ngu Bắc Châu nhất thời nổi điên làm cho vết thương càng nặng.
Khi đầu ngón tay vuốt qua, Tông Lạc còn cảm nhận được hai dấu răng nhỏ lõm xuống.
Nếu như không phải biết mình xuyên thư, hắn thậm chí sẽ hoài nghi liệu Ngu Bắc Châu có phải là ma cà rồng chuyển thế.
"Xui xẻo."
Hắn lầm bầm một câu, chậm rãi chìm mình xuống nước.
Giống như làm vậy có thể rửa đi một ít rung động mơ hồ không thể gọi tên.
Sau khi Tông Lạc thay xong y phục bước ra, Liêu quản gia đã chờ cả buổi.
"Điện hạ."
Lão quản gia chỉnh lại cổ áo cho Tông Lạc, thấp giọng nói: "Một canh giờ trước, có một người hầu mang Chất tử Vệ Quốc đến phủ, trên tay còn cầm theo ô của ngài."
Nghe thấy Diệp Lăng Hàn đến thật, Tông Lạc nhất thời kinh ngạc: "Ta biết rồi, là ta bảo bọn họ tới."
Hắn còn tưởng rằng Diệp Lăng Hàn sẽ nhờ biểu huynh giúp đỡ.
Dù sao người này tính cách cao ngạo, ngay cả muốn giúp cũng phải dè chừng, Tông Lạc thậm chí còn chuẩn bị sẵn sẽ bị ghi hận.
Liêu quản gia nói: "Vị công tử kia bị thương rất nặng, Ngự y đang khám cho hắn đã kê cả một đống thuốc, nói thân thể hắn còn nhiều bệnh cũ, sẵn tiện lão điều trị luôn."
Đâu chỉ là bị thương nặng.
Lúc đưa tới phủ, con tin Vệ Quốc toàn thân chỉ khoác một chiếc áo choàng của Điện hạ, lộ ra cặp chân trơn bóng trần truồng vẫn còn chảy xuống máu tươi xen lẫn dịch trắng, cả người phát run kịch liệt, không biết làm sao chống đỡ đi tới được đây.
Ngự y nhìn thấy, trực tiếp sai người mang cáng cứu thương quân dụng trong phủ tới, đặt Diệp Lăng Hàn lên, khiêng đến phòng khám bệnh bên trong.
Lúc cáng cứu thương vừa tới, con tin Vệ quốc đã không chịu nổi ngất đi.
Liêu quản gia cũng theo nhìn ngó một hồi, thấy hắn gắt gao nắm chặt chiếc áo khoác màu vàng trắng, Ngự y làm sao cũng không mở ra được, cuối cùng đành phải dùng kéo cắt phần phía dưới.
"Thật là táng tận lương tâm!"
Lão ngự y vừa chỉ huy hạ nhân dọn dẹp, vừa lập tức điều chế thuốc trị thương: "Lại còn dùng thuốc mà Hoa Liễu phố thường dùng, thật là táng tận lương tâm, vô cùng tàn ác!"
Liêu quản gia ra tay giúp đỡ không khỏi thở dài.
Đang yên đang lành, một người từng là thân phận thiên kim, không biết gây thù chuốc oán với ai mà bị làm nhục đến mức như vậy.
Tông Lạc gật đầu: "Mọi người đã vất vả rồi, nếu hắn đến đây thì cứ để hắn ở lại, khi nào chữa khỏi rồi đi."
Tình hình Vệ Quốc hiện giờ không rõ ràng lắm, Thất hoàng tử một mình độc chiếm quyền lực, lão quốc quân cũng ưu ái gã.
Chỉ là chuyện phế truất Thái tử tạm thời chưa thể diễn ra nhanh chóng.
Sức mạnh hiện tại của Đại Uyên, bất kể là ai cũng phải cân nhắc ba phần.
Diệp Lăng Hàn đang làm Chất tử ở Đại Uyên, Vệ quốc sau lưng lại phế Thái tử, khác nào chọc giận Đại Uyên. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, Thái tử Diệp Lăng Hàn chỉ còn tồn tại ở trên danh nghĩa.
Chẳng trách nghe tin Sứ thần Vệ quốc ngày mai trở về, biết rõ là bẫy, hắn vẫn muốn đi một chuyến.
Bởi vì nếu lần này không thể trở về, chờ đến khi Thất hoàng tử triệt để nắm giữ triều đình, thu nạp các thuộc hạ cũ, thì Diệp Lăng Hàn sẽ không còn hy vọng.
Tông Lạc tin tưởng, đời trước sau khi phụ tá Ngu Bắc Châu đăng cơ, Diệp Lăng Hàn nhất định sẽ không tha thứ cho bọn người Vệ Quốc kia, thậm chí có thể đích thân dẫn quân tiêu diệt cố quốc.
Anh em họ nhà này về khoản diệt thân giống nhau như đúc.
Sau khi phân phó xong xuôi, Tông Lạc mệt mỏi xoa xoa thái dương của mình.
Đêm nay bị sốc quá nhiều, hắn cũng không muốn suy tư thêm nữa.
Đang muốn trở về phòng ngủ, lại có hạ nhân chạy đến bẩm báo: "Điện hạ, Cố công tử cầu kiến."
Cố Tử Nguyên?
Tông Lạc ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Đại nho khoác áo choàng đi tới, không khỏi nhíu mày: "Tử Nguyên, ngươi bị phong hàn còn chưa khỏi hẳn, đêm hôm khuya khoắt còn chạy ra ngoài, không sợ bệnh tình trở nặng."
Nói xong, người hầu hiểu chuyện liền mang chậu than và lò sưởi tới, Tông Lạc không nói lời nào nhét lò sưởi nhỏ vào tay Cố Tử Nguyên, sau đó lấy thêm áo khoác lông cáo quấn quanh người hắn.
"Được rồi, không phải ngươi ngủ sớm sao, tới tìm ta là có chuyện gì?"
Cố Tử Nguyên ban đầu vô cùng lo lắng, sau khi trải qua mấy chuyện vừa rồi, không biết là do nhiệt độ trong phòng tăng cao hay vì lý do nào khác, mặt hắn càng ngày càng đỏ, nói năng cũng không trôi chảy: "Cũng, cũng không có chuyện gì."
Hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn lên.
Hoàng tử bạch y đã thay xiêm y mới, cần cổ thon dài như ngọc cũng được băng bó, hoàn toàn nhìn không ra vết máu dữ tợn trước đây.
Mặc dù nhiều người cho rằng Cố Tử Nguyên không biết đối nhân xử thế, nhưng EQ của Cố Tử Nguyên cũng không đến nỗi quá thấp.
Nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước nghe được, lại nhớ tới bầu không khí lạnh lùng quanh quẩn Lạc huynh lúc mới trở về, hắn quyết định tốt hơn hết là không nên hỏi thêm câu nào nữa.
"Là như vầy...."
Cố Tử Nguyên càng nhìn càng bối rối, chỉ cảm thấy mình chưa từng gặp ai đẹp hơn Lạc huynh, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi lúc ngủ, ta đã gặp ác mộng."
Lần này đổi thành Tông Lạc có chút mơ hồ.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc khi gặp ác mộng cũng rất bình thường, nhưng lại chạy đi tìm hắn thì hơi kỳ lạ.
Bỗng dưng Tông Lạc nhớ ra, Cố Tử Nguyên được Nho gia nhặt được, từ nhỏ không cha không mẹ, trong lòng bất chợt hiểu ra, thuận miệng hỏi: "Là ác mộng gì?"
Cố Tử Nguyên dừng một chút, lúc này mới rủ rỉ nói: "Là như vầy...."
Hắn tường thuật lại giấc mơ của mình một cách ngắn gọn. Đại khái là mơ thấy mình nhàm chán tu sử trong Chiêu Văn Quán, sau đó nghe thấy người khác đàm luận ở quán trà, cuối cùng hoàng thành sinh biến.
Nói xong, Cố Tử Nguyên bắt đầu hối hận.
Hắn cũng không biết vì sao, mình lại đặc biệt quan tâm đến cơn ác mộng đáng sợ quá mức chân thật này. Rõ ràng đó chỉ là mơ, trong mơ hắn và Lạc huynh không hề quen biết.
Để chữa cháy, hắn vội vàng nói: "Nhìn ta xem, chỉ là một cơn ác mộng mà đã hoảng hồn đến thế, làm cho Lạc huynh chê cười. Thời gian trong mơ chính là năm nay, Lạc huynh đang đứng ở đây bình thường, lại nói đi đến biên quan, nhưng ta hoàn toàn không có ý định nguyền rủa Lạc huynh."
Cố Tử Nguyên lúng túng giải thích, bỗng nghe Hoàng tử trầm giọng nói: "Không sao."
Ban đầu, vốn chỉ cho rằng Cố Tử Nguyên gặp cơn ác mộng đơn thuần, không ngờ nghe xong, khuôn mặt Tông Lạc dần dần ngưng trọng. Hắn bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Đa tạ Tử Nguyên đã nói cho ta chuyện này. Điều này đối với ta rất quan trọng."
Vào ngày xuất hiện Cửu Tinh Liên Châu, toàn bộ Đại Uyên đều mơ một hồi đại mộng, mặc dù trong mơ mọi người nhìn thấy cảnh tượng Tông Lạc tự sát ở kiếp trước, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ rằng, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi hắn quay ngược thời gian trùng sinh trở lại.
Thật không ngờ, Cố Tử Nguyên lại mơ thấy kiếp trước.
Vậy những người khác thì sao? Liệu có phải họ cũng đang dần dần bắt đầu mơ về kiếp trước rồi không?
Sau khi tiễn Cố Tử Nguyên rời đi, Tông Lạc không tài nào ngủ được.
Hắn đi đi lại lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài.
Giờ tý vừa qua, có người chậm rãi đẩy cửa mật thất.
Người hầu câm canh cửa thấy y, vội vàng cúi đầu thật sâu xuống đất.
Khuôn mặt Ngu Bắc Châu treo lên nụ cười đắc ý, không thèm để ý xung quanh, vừa chậm rãi bước đi vừa ngâm nga một bài ca vui vẻ.