Bùi Khiêm Tuyết dẫn theo Nguyên Gia đến, hơn nữa quá trình nói chuyện với Tông Lạc cũng không che giấu nhiều.
Không ít triều thần hoàng tử, quan to quý nhân có mặt đều nhìn thấy cảnh này.
Sau khi Nguyên Gia dẫn vị công tử mù mắt rời đi, mọi người hoạt động bình thường trở lại.
Ngoại trừ một số ít, hầu như không nhiều người biết đó là Tam hoàng tử, đều cho rằng người kia là hạng mua danh chuộc tiếng. Tam Hoàng tử dù sao cũng là rồng phượng giữa nhân gian, làm sao có thể mù loà như vậy.
Nhưng nếu Bệ hạ đã triệu kiến, là gà rừng hay phượng hoàng, không lâu nữa sẽ lần ra manh mối, không cần thiết phải ở nơi đầu sóng ngọn gió này tỏ ra khó chịu.
Chỉ có thể nói, nếu thật sự Tam hoàng tử đại nạn không chết...... Thế cục đoạt trữ trong Hoàng thành hiện nay nhất định sẽ xáo trộn.
Nhưng mà trở về với một dáng vẻ như vậy, ngôi vị Hoàng đế coi như đã hết hy vọng. Có thể bảo toàn bản thân ở trong vòng xoáy đoạt trữ hay không cũng rất khó nói.
Ngay cả Tiết ngự sử, sau khi khóc lóc cũng không khỏi thở dài, lộ ra thần sắc lo lắng nặng nề.
Tông Thừa Tứ đứng ở một bên, trong mắt đầy vẻ suy tư.
Gần đây tinh thần của hắn đều dồn vào Ngu Bắc Châu, người đóng cửa không chịu gặp hắn. Còn chuyện lôi kéo Tông Lạc, hắn chỉ đề phòng Ngũ hoàng đệ và Lục hoàng đệ, nhất thời sơ sẩy bỏ sót Bùi Khiêm Tuyết.
Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, cho dù không bỏ sót Bùi Khiêm Tuyết, với thực lực hiện tại của Tông Thừa Tứ, cũng không cách nào can thiệp đến vị Thừa tướng Đại Uyên trong tay nắm giữ thực quyền.
Dù sao trước đó, hắn đã ở chỗ Tam hoàng huynh để lại lợi ích, kế tiếp chỉ cần đối phương tình nguyện cắn câu là được.
Tông Thừa Tứ tự an ủi mình, sau đó quay đầu kéo gã sai vặt hỏi: "Cửu hoàng tử hiện giờ đang ở đâu?"
"Hồi bẩm Tứ điện hạ, Cửu điện hạ bây giờ hẳn là đang trên đường đến đây."
Mấy hôm trước, Tông Hoằng Cửu mới hẹn Lục hoàng đệ cùng tới bãi săn, còn mang theo Bát hoàng tử không hề có cảm giác tồn tại ở trong lãnh cung. Sau đó không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói hắn không cẩn thận ngã ngựa, bị thương da thịt khá nặng, trở về kêu rên đau đớn, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng khá lâu.
Uyên Đế thấy hắn quả thật bị thương, hôm qua không dẫn hắn đến, mà để cho hắn nghỉ ngơi hồi phục.
Nhưng Thanh Tự không thể tránh thoát, đây là đại tế cuối năm, hoàng thất đều phải tham gia. Vì vậy sáng sớm hôm nay, Tông Hoằng Cửu mười phần miễn cưỡng ngồi lên kiệu, từ trong cung rầm rì đi tới.
Ngay khi kiệu dừng, hắn liền thối mặt, người sáng suốt đều không dám trêu chọc.
Diệp Lăng Hàn từ xa nhìn thấy, âm thầm lui về phía sau, ẩn mình vào một đám người, hy vọng không bị Tông Hoằng Cửu phát hiện.
Vốn dĩ tâm tình Tông Hoằng Cửu không tốt, nghe được xung quanh có người bàn tán vừa rồi có người giống hệt Tam hoàng tử, hắn lại càng khó chịu hơn.
Mấy ngày hôm trước ở bãi sân săn bị tên giả mạo kia đánh cho tơi tả, Tông Hoằng Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu ủy khuất như thế, hận không thể đào ba thước đất lôi ra lăng trì.
Không ngờ lại đụng phải bức tường Đoàn Quân Hạo, Đại thống lĩnh Cảnh vệ quân.
Đang lúc hắn sắp nổi trận lôi đình, phụ hoàng bỗng nhiên xuất hiện.
Khiến cho Tông Hoằng Cửu không dám nói gì nữa.
Cho dù bên ngoài kiêu ngạo thế nào, trước mặt Uyên Đế, hắn lúc nào cũng phải kẹp chặt cái đuôi, vừa cố tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu, vừa e sợ phụ hoàng bạo quân của hắn.
Không nói đến chuyện lần trước hắn nhắc tới tên giả mạo đã bị phạt nặng, chỉ riêng việc hắn lén đưa Tông Thụy Thần xuất cung, nếu bị Uyên Đế biết được, tuyệt đối không có gì tốt.
Ngày thường Uyên Đế đối với Bát hoàng tử Tông Thụy Thần bẩm sinh ngu ngốc dường như quên lãng, bỏ mặc đối phương sống trong lãnh cung. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ Tông Hoằng Cửu có chút ưu ái, ông đối với các Hoàng tử khác đều bình đẳng như nhau, không nóng không lạnh.
Có một năm, không biết là ai nói một câu trước mặt Uyên Đế, ông hiển nhiên để tâm, quay đầu lệnh cho Nguyên Gia tới lãnh cung an bài thỏa đáng, vì thế hai năm kia Tông Thụy Thần sống cũng không tệ. Chỉ có điều sau đó Tông Hoằng Cửu lớn lên, ở trong cung trở thành Hỗn Thế Ma Vương, nhìn không vừa mắt vị Bát hoàng huynh ngốc nghếch, lén lút bắt nạt, phát hiện tên ngốc này ngu xuẩn, ngay cả cáo trạng cũng không biết, nên mới ngày càng lớn mật.
Nói cho cùng Tông Thụy Thần cũng là Hoàng tử cao quý, nếu Tông Hoằng Cửu muốn tố cáo, bước đầu tiên phải nói rõ vì sao hắn xuất hiện ở bãi săn, để không bị phát hiện.
Phụ hoàng đã quên Bát hoàng huynh, vạn nhất hắn bẩm lên, ngược lại đào hố cho chính mình, khi đó mất nhiều hơn được.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Tông Hoằng Cửu miễn cưỡng ngậm miệng, ngay cả lúc Uyên Đế tới thăm, hắn cũng chỉ nói là mình kiên quyết đi theo Tông Vĩnh Liễu xem săn bắn, kết quả nghịch ngợm không cẩn thận ngã ngựa, nên mới bầm mũi sưng mặt.
Nghĩ đến đây, Tông Hoằng Cửu vô cùng tức giận.
"Các ngươi nói cái gì?"
Hắn đẩy nội thị chắn trước mặt ra, trầm mặt đặt câu hỏi.
Mấy vị con cái thế gia nhất thời sửng sốt, nếu không phải đối phương mặc hoàng bào, có lẽ bọn họ sẽ không nhận ra đứa trẻ mặt mũi bầm dập sưng tấy này là Cửu điện hạ.
"Chúng ta đang nói về vị học sinh vừa rồi......"
"Cái gì mà học sinh, hắn chính là một tên giả mạo!"
Tông Hoằng Cửu vừa nghe, nổi trận lôi đình: "Phụ hoàng còn triệu kiến hắn?"
Vừa nghĩ tới chuyện mấy ngày hôm trước bị người kia đánh thành đầu heo, oán hận trong lòng Tông Hoằng Cửu không ngừng dâng lên cuồn cuộn, lập tức xông về phía tĩnh thất của Uyên Đế.
......
Tông Lạc đứng ở ngoài cửa, cả người cứng ngắc, giống như tượng gỗ.
Trong nội thất, Vu y và Ngự y đều đến, nội thị bưng chậu, từ bên trong bưng ra một chậu máu loãng.
Nguyên Gia đứng ở cửa, lông mày trắng hơi cụp xuống, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Ông giống như thì thào tự nói, lại giống như đang nói cho Tông Lạc mất trí nhớ nghe.
"Bệ hạ những năm gần đây thân thể càng ngày càng kém, dù rằng xuất thân võ tướng, chinh chiến sa trường nhiều năm, có thần công nội lực hộ thể. Mới hai năm trước thôi, bình thường phê sửa tấu chương có thể cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau vẫn tràn đầy tinh thần, khoác long bào trực tiếp vào triều."
Bạch y Hoàng tử siết chặt nắm tay.
Hắn biết.
Sau khi trọng sinh, hắn trốn đi một năm, dựa theo tuyến thời gian, kiếp trước lúc này hắn đã ra biên ải.
Lúc ở biên ải, Tiết Ngự Sử có truyền đến mật thư cho hắn, nói Bệ hạ long thể ngày một yếu đi. Khuyên hắn gửi tấu chương vào kinh hoặc bày tỏ trần tình, lay động ông bằng tình cảm lý lẽ, biết đâu mọi việc sẽ xoay chuyển.
Sau khi Tông Lạc tới biên quan, Lục hoàng tử cho rằng đại địch đã trừ, vì thế liền âm thầm ra hiệu cho một nửa triều thần liên hợp tạo áp lực lên Uyên Đế, muốn bức ông chọn hắn làm Thái tử.
Không ngờ Uyên Đế nghe xong giận tím mặt, tình hình tại chỗ máu chảy thành sông, ông thậm chí không lưu tình mặt kéo Lục hoàng tử đứng sau màn ra, thiếu chút nữa đã đánh chết hắn.
Nhưng mà, từ đó về sau, thân thể Uyên Đế đúng là càng ngày càng kém.
Tính ra, chỉ còn một năm nữa, sẽ triệt để bộc phát, đột nhiên bạo bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Uyên Đế tại vị, ông dùng bạo lực tuyệt đối và quy tắc tàn khốc để trấn áp vô số thuộc hạ đa mưu túc trí, nham hiểm độc ác. Dù đám người này có tâm cơ thủ đoạn đến đâu, đối với vị bạo quân chuyên quyền vẫn luôn sợ hãi, ngoan ngoãn cống hiến tài cán của mình vì cơ nghiệp Đại Uyên.
Nhưng khi Uyên Đế ngã bệnh, sẽ như núi đổ về sau, không thể đè những người này được nữa.
Một tòa cao ốc muốn xây dựng hoàn thành, cần vô số nền móng vững chắc, mới có thể bằng phẳng vươn lên vạn trượng.
Nhưng lúc toà nhà sụp đổ, chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.
"Ông ấy...... Bệ hạ như vậy, đã bao lâu rồi?"
Tông Lạc vẫn giả vờ như không biết, thần sắc ngây thơ, trung thực hoàn thành thiết lập mất trí nhớ của mình.
Nguyên Gia nhìn hắn thật sâu: "Trong hai năm qua... Không, bắt đầu từ năm ngoái, lão nô ban đêm dâng trà, thỉnh thoảng lại thấy Bệ hạ ở trên long ỷ cằm bút ngủ thiếp đi, ngay cả lúc nghỉ ngơi, lông mày cũng không giãn ra một chút."
Năm ngoái. Năm ngoái có quá nhiều chuyện xảy ra.
Trái tim Tông Lạc thình lình đập loạn.
Trận chiến Hàm Cốc Quan, còn có cái chết dàn dựng của hắn.
"Tam...... Công tử, là lão nô đi quá giới hạn, không nên nói những lời này. Nhưng hôm nay ngài mất trí nhớ, có mấy lời, lão nô cũng không thể không...."
Nguyên Gia còn muốn nói gì nữa, trên hành lang đột nhiên truyền đến bước chân dồn dập như nhịp trống.
Ngay sau đó, Tông Hoằng Cửu từ đằng xa hung hăng xông tới, vừa chạy còn vừa rống to: "Phụ hoàng đâu?! Các ngươi mau đi thông báo cho bổn hoàng tử, ta muốn gặp phụ hoàng!"
Vừa rồi ngự y mới dặn đi dặn lại, nhất định Đại vu từ phải tuyệt đối yên tĩnh, để tiến hành dâng hương bắt mạch, tập trung châm cứu chữa trị cho Bệ hạ.
Bây giờ Tông Hoằng Cửu hét một tiếng này, tay ông thiếu điều run lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Nguyên Gia nhíu mày: "Cửu điện hạ, xin hãy nhẹ giọng một chút, Bệ hạ còn chưa tỉnh lại, bây giờ đang là thời điểm cần phải tĩnh dưỡng."
Tông Hoằng Cửu xưa giờ vô pháp vô thiên, khinh thường hoạn quan như Nguyên Gia nhất.
Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy nội thị bưng một chậu máu từ trong tĩnh thất bước ra, đồng tử đột nhiên co rút: "Xảy ra chuyện gì? phụ hoàng đâu? phụ hoàng làm sao vậy? Ai làm phụ hoàng bị thương?"
Trận ồn này thật khiến người ta phiền lòng bực bội, ở đây lại không có ai có thể quản giáo hắn.
Tông Lạc đang định mở miệng, không ngờ giây tiếp theo Tông Hoằng Cửu đã nhìn thấy hắn.
Khuôn mặt hài đồng mười tuổi ngập tràn oán hận.
"Được lắm! Quả nhiên là người, đồ giả mạo! Là ngươi đúng không!"
Hắn muốn xông tới, chợt nhớ tới lần trước Tông Lạc dễ dàng đè hắn xuống đất đánh một trận, liền rụt người trở lại, hắng giọng hô to: "Người đâu! Người đâu, nơi này có thích khách! Mau bắt hắn cho bổn hoàng tử!"
Trước kia Tông Hoằng Cửu ở trong cung muốn gì được nấy, chỉ cần quát một tiếng, không biết có bao nhiêu người xúm lại phục tùng.
Ai ngờ lần này hắn hét lên, xung quanh lại im bặt.
Nội thị vội vàng đặt chậu sang một bên, quỳ rạp xuống đất.
Tông Hoằng Cửu sửng sốt hồi lâu mới ý thức được người bên trong có lẽ đã tỉnh, vội vàng cao giọng gọi: "Phụ hoàng!"
Tĩnh thất truyền đến âm thanh Ngự y: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể! Hiện giờ ngài cần tĩnh dưỡng, không nên dễ dàng tức giận tổn thương tinh thần."
Uyên Đế thờ ơ xua tay.
Ngay sau đó, ông khoác long bào, chậm rãi đứng dậy.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Thấy Uyên Đế tỉnh lại, Tông Hoằng Cửu lập tức chỉ vào Tông Lạc nói: "Phụ hoàng, chính là hắn! Hắn chính là tên giả mạo mà nhi thần đã nói lần trước, trời đất chứng giám, nhi thần làm sao dám lừa gạt phụ hoàng!"
"Cút."
Uyên Đế lạnh lùng phun ra một chữ.
Tông Hoằng Cửu còn tưởng đây là ý tứ bảo Tông Lạc cút, vừa định nở nụ cười đắc thắng, không ngờ Uyên Đế không thèm liếc hắn một cái, trên mặt mơ hồ nổi lên cuồng phong bão tố.
"Trẫm nói cút ra ngoài, các ngươi không nghe thấy sao?!"
Ông quay sang Tông Hoằng Cửu: "Còn ngươi nữa, cút đi! Đừng để trẫm nói lần thứ hai."
Tông Hoằng Cửu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không dám nói thêm lời nào, vừa bò vừa chạy.
Hắn chưa từng thấy phụ hoàng nổi giận như vậy, ngay cả lần trước hắn nghe lén ở Chương cung, Uyên Đế cũng không tức giận như vậy.
Trong thoáng chốc, tất cả những người không liên quan nhao nhao rút khỏi hiện trường, tiếng xôn xao tán loạn như chim thú.
Tông Lạc đứng tại chỗ, xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng Uyên Đế đằng sau không nghe ra hỉ nộ: "Ngươi ở lại."
Vì thế hắn đành phải dừng chân, lập tức xoay người lại.
Rất nhanh, mọi người trong khu vực này đã rút lui sạch sẽ, ngay cả ám vệ cũng rời đi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, không ai định mở miệng trước.
Tông Lạc rốt cuộc chắp tay nói: "Thảo dân không biết ban nãy là Bệ hạ, có nhiều mạo phạm, mong Bệ hạ thứ tội..."
"Bộp......"
Đột nhiên, một vật nặng nề đập vào người hắn, sượt qua trán người, vỡ tan tành trên mặt đất.
Đó là một chén trà chứa đầy nước ấm, nước trà bên trong văng lên khắp người Tông Lạc, để lại vệt trà sẫm màu trên bộ xiêm y màu trắng.
Máu nóng từ trán bạch y Hoàng tử chậm rãi chảy xuống.
"Trẫm hỏi ngươi, nếu không chết, vì sao không về?"
"Nếu đã trở về, vì sao phải ở trước mặt trẫm giả vờ mất trí nhớ?"
Uyên Đế đè nén sự tức giận, giống như núi lửa sắp phun trào.
"Ngươi thật sự cho rằng...... Ngươi gạt được trẫm sao?"