Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 167



Ánh nến lung linh.

Đêm đó, Ngu Bắc Châu thật sự thực hiện lời hứa của mình, làm đến tận hứng.

Từng món đồ mà y đã tỉ mỉ mặc cho Tông Lạc vào ban sáng lại được y chậm rãi cởi ra, tầng tầng lớp lớp trượt xuống thân thể thẳng tắp, chồng chất trên mặt đất, không thể níu giữ được nữa.

Cùng với những thứ rơi xuống, là mũ miện và mái tóc dài bạc trắng trải dài.

Tẩm cung tràn đầy sắc đỏ tươi vui.

Thường ngày Ngu Bắc Châu thích màu này nhất, nhưng hôm nay y lại không muốn ở đây.

Phải đến nơi vui vẻ tình thú hơn nữa.

"Sư huynh."

Y âu yếm cắn vành tai Tông Lạc, giọng nói trầm khàn như tẩm mật ong, khiến Tông Lạc mềm nhũn toàn thân.

Mỗi khi Ngu Bắc Châu muốn làm điều gì xấu hoặc có ý đồ xấu, y sẽ cố tình dùng âm thanh tràn đầy mê hoặc này để dụ dỗ người khác.

Điều Tông Lạc không muốn thừa nhận chính là, lần nào hắn cũng bất lực bị tên đệ đệ thối này câu dẫn, thậm chí lần nào y cũng thành công.

"Sư huynh đã hứa với đệ rồi mà."

Ngu Bắc Châu hừ nhẹ một tiếng, trong lúc môi răng hé mở, để lại một vết đỏ rực trên cổ Tông Lạc.

Y rất bá đạo trong việc chinh phục. Bất kể trước đó miệng ngọt đến đâu, nói hay hơn hát, đến khi thực sự bắt đầu, đều sẽ nhanh chóng lột bỏ lớp vỏ ngoài dịu dàng trước đây, như một thợ săn tàn nhẫn đóng đinh con mồi vào thanh kiếm của mình, tàn nhẫn đến cực điểm.

Nhưng năng lực học tập của y quả thật cao siêu, càng làm càng tốt. Y tàn nhẫn và bắt buộc, không cho phép bất kỳ sự trốn thoát nào. Thi thoảng, khi hứng thú tăng cao, y sẽ không ngừng đùa giỡn một cách xấu xa, khiến sư huynh xấu hổ phẫn nộ không thôi, toàn thân nổi lên một màu hồng đẹp mắt.

Đôi lúc y thực sự làm Tông Lạc chịu không nổi, thậm chí còn mơ mơ màng màng vòng cổ nhỏm người lên, thì thầm bảo y chậm lại, hoặc trong những lời dụ dỗ và dẫn dắt đó, hắn cuối cùng nức nở nói mình chịu không nổi.

"Không đâu, sư huynh."

Y thoả mãn chôn đầu vào hõm vai quân chủ, nở một nụ cười tàn ác đến cực điểm: "Huynh chịu được."

Ngu Bắc Châu sao có thể dừng lại.

Y thích nhất biểu cảm này của sư huynh mình.

Khuôn mặt anh tuấn thanh cao bị phủ một lớp hồng nhạt thần trí mơ hồ, hàng mi ướt sũng. Ngay cả việc chạy trốn cũng không còn đủ sức, vừa bước đi hai bước đã bị kéo trở lại, bị y hôn cho ngất ngây, khắp người đều là dấu vết của ngón tay và vết gặm cắn.

Tất nhiên, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ thay đổi, y biết Tông Lạc rất thích kiểu này.

Sao cũng được, miễn thoả mãn là được. Đã quen với những cuộc yêu mãnh liệt, đôi khi Tông Lạc cũng chủ động, mỗi lần chủ động lại giống như tự tìm đường chết, bị y làm đến sức cùng lực kiệt.

Cuối cùng, đợi đến khi Tông Lạc khôi phục thần trí và lạnh mặt trừng mắt với mình, Ngu Bắc Châu sẽ dịu dàng ân cần xoa bóp, làm bộ đáng thương nói là bên trong sư huynh quá thoải mái khiến tiểu sư đệ không thể kìm chế, dỗ dành người thương thật tốt.

Sau vài ngày không được lên giường, Ngu Bắc Châu lại ra sức câu dẫn, Tông Lạc lại mềm lòng, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn, y lại không thể kiềm chế được. Quá trình này lặp đi lặp lại, tuần này qua tuần khác.

Không ngoài dự đoán, lần này cũng vậy.

Sau khi Ngu Bắc Châu đưa ra yêu cầu, Tông Lạc lập tức đỏ mặt: "Không được!"

Hắn cảm thấy sau khi mình và Ngu Bắc Châu ở cùng nhau, ngày càng buông thả, ngày càng vượt quá giới hạn. Nhưng hắn không ngờ, cái tên này còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa.

"Bệ hạ lời hứa ngàn vàng, không phải muốn nuốt lời chứ?"

Ngu Bắc Châu lại bắt đầu xấu xa tiến tới, giọng điệu ngọt ngào, gần như làm nũng: "Không nói đến chuyện sư huynh lúc trước đã hứa với ta, hôm nay còn là ngày đại hôn của chúng ta."

"Sư huynh không muốn ở nơi không ai để ý làm chút chuyện ý nghĩa, để ghi nhớ ngày hôm nay sao?"

Tông Lạc: "..."

— Hình như cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Thấy hắn ngầm đồng ý, Ngu Bắc Châu quyết định tiền trảm hậu tấu.

Thế là y trực tiếp bế người lên.

Lúc này trời đã khuya.

Tẩm cung mới xây rất gần đại điện, ở ngay bên cạnh.

Kim Loan điện vào ban đêm yên tĩnh vô cùng.

Hôm nay không chỉ là đại điển đăng cơ, mà còn là ngày đại hôn của tân đế và Bắc Ninh Vương.

Từ tẩm cung đến bên ngoài đều không có cung nhân canh gác. Hai đệ tử của Quỷ Cốc có thực lực cao như vậy, cả ngày cũng không có ai dám đến làm phiền.

Vì vậy, Ngu Bắc Châu vô cùng thuận lợi đưa Tông Lạc lẻn vào.

Đại điện rực rỡ ban ngày, ban đêm lại yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có ánh trăng mờ ảo từ sau rèm cửa sổ rọi vào, chiếu lên nền gạch lạnh băng, để lại một bóng mờ loang lổ.

Ghế rồng rộng, được điêu khắc tinh xảo, bên trong còn trải đệm mềm, đủ cho hai người ngồi cạnh nhau.

Nhưng ghế không rộng đến mức hai đủ cho hai nam tử ngồi cùng nhau thoải mái, người này phải cuộn mình vào vòng tay của người kia.

Hồng y nam tử ôm tân đế ngồi xuống.

Đây đúng là hành động đại nghịch bất đạo, nếu đặt vào người khác thì sẽ rơi đầu, nhưng liên hệ với việc y đang làm hiện nay lại trở nên không đáng kể.

Ngu Bắc Châu đã sớm muốn làm như vậy.

Mỗi ngày vào triều sớm, nhìn tân đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, trong lòng y luôn nghĩ đến những chuyện đáng tru di cửu tộc.

"Đệ..."

Điều này thực sự quá hoang đường.

Vừa nghĩ đến việc sáng mai mình còn phải tảo triều ở chỗ này, Tông Lạc liền đỏ bừng cả người như con tôm luộc, vội vàng lấy tay đẩy y ra.

Nhưng Ngu Bắc Châu cũng nhanh chóng hành động lưu loát, y lập tức cúi đầu xuống, trực tiếp chặn người lại.

Không ai có thể ngờ, Bệ hạ bình thường cẩm y hoa phục, lại y quan không chỉnh tề, ở trên long ỷ làm ra loại chuyện dơ bẩn không chịu nổi này.

Chủ nhân của Thái A chậm rãi mỉm cười, nhẹ nhàng vén mái tóc trắng của Tông Lạc ra sau tai.

Cử chỉ của y rất dịu dàng, rất ân cần chu đáo, nhưng ngay sau đó động tác cầm kiếm lại vô tình tàn nhẫn.

Tông Lạc thực sự bất lực với Ngu Bắc Châu.

Ở Quỷ Cốc cũng vậy. Ngày cuối cùng không chỉ ở dưới gốc cây đào, họ gần như đã làm ở mọi nơi trong Quỷ Cốc.

Nhưng người này lại quá xấu xa, cứ đổi sang một địa điểm mới lại phải đổi một tư thế mới. Còn thường xuyên cố tình vòng tay qua cổ sư huynh, "tốt bụng" nhắc nhở.

"Haa, đây là nơi chúng ta cùng nhau luyện tập bắn cung, lúc học không nghĩ sẽ có ngày này."

Tông Lạc xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Giống như hiện giờ đang ở trên long ỷ trong điện Kim Loan, hắn sắp không chịu nổi nữa, nhưng Ngu Bắc Châu lại sung sướng hắng giọng, làm như đang trên buổi chầu, bắt đầu báo cáo cho Bệ hạ.

Cũng không biết người này làm sao còn nhớ được, báo cáo toàn là những việc quan trọng.

Trong phút chốc, Tông Lạc thực sự cho rằng mình đang tảo triều.

Trong điện đứng đầy văn võ bá quan, ai nấy đều nhìn chằm chằm, không khỏi khiến hắn rùng mình, liên tục muốn lùi lại.

"Bệ hạ sao vậy?"

Ngu Bắc Châu cũng nhận ra sự trì trệ này, nụ cười càng trở nên nồng đậm: "Thần từ nhỏ đã học y thuật, có thể chữa trị khẩn cấp cho Bệ hạ."

Nam nhân áo đỏ chăm chú nhìn vết thương, giả vờ thở dài "Sư huynh chắc là cần phải chịu đựng một chút, sư đệ còn phải kiểm tra kỹ lưỡng, mới biết sư huynh bị thương thế nào."

Cùng lúc đó, kiếm Thái A cực kỳ đáng sợ không chút lưu tình tra ngay vào vỏ.

Vết thương hoàn toàn bị xé toạc ra.

Vỏ kiếm run rẩy, chỉ còn lại tiếng nức nở không ngừng của chủ nhân.

Tân đế từ cổ họng phát ra tiếng ư a rên rỉ, y lại cúi đầu ôm hôn.

Không chỉ là chịu đựng một chút, gần như đã xuyên qua.

Người này chưa bao giờ chào hỏi một tiếng, giống như khi so kiếm, không ai biết một kiếm của y sẽ đâm từ đâu.

Trong đại điện vắng lặng không người, tiếng va chạm giòn giã vang lên, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề nhầy nhụa. Tiếng va chạm càng lúc càng giòn hơn, ném lên rồi rơi xuống, bóng kiếm hỗn độn nhấp nhô, tạo nên một nhịp điệu độc đáo.

Sư huynh xinh đẹp đã sớm bị sư đệ hầm chín, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng không ngừng run lên, từng giọt nước ngon lành chảy ra, khiến người ta yêu thích đến nỗi không thể rời tay, không thể nhịn được mà đùa nghịch thêm vài lần nữa.

Vừa khám, nam nhân áo đỏ vừa giả vờ kéo tay người ta qua: "Chỗ này đúng là rất kín kẽ, sư huynh bị thương không nhẹ, đều đã được sư đệ lấp đầy."

Tông Lạc tức giận đấm một quyền vào người y.

Sau đó hắn không còn sức lực nữa.

Rất nhanh, Tân đế ngửa cổ lên thành một đường cong tuyệt đẹp đến mức gần như sắp chết, đôi môi mỏng sưng đỏ và run rẩy, hồi lâu không nói được câu nào.

"Sư đệ hầu hạ sư huynh có thoải mái không?"

Ngu Bắc Châu nắm lấy ngón tay của Tông Lạc, dịu dàng hôn lên.

Mái tóc đen buông xõa, gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười rạng rỡ.

Thật là quá thoải mái. Thoải mái đến mức sau đại hôn có thể bảy ngày không cho phép y lên giường.

Tông Lạc hung tợn nghiến răng, nắm lấy tóc đối phương, trao nhau một nụ hôn đầy vị máu tanh.

Tất nhiên, rất nhanh sau đó, hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Sau khi trời đất quay cuồng, lưng ghế rồng cao cao cạ vào hàm, khiến người ta đau đớn.

Những đòn tấn công như bão táp mưa sa không chút lưu tình giáng xuống, tấm đệm dần dần ướt đẫm.

Tuy nhiên, so với những giọt mồ hôi đang rơi và khoái cảm càng lúc càng tăng cao, nỗi đau nhỏ nhặt hoàn toàn không đáng kể.

"Đây là đêm tân hôn của chúng ta, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi."

Mùi máu càng kích thích bản năng hoang dã của Ngu Bắc Châu. Hồng y nam tử ôm lấy Tông Lạc từ phía sau.

"Nhỏ giọng một chút, sư huynh."

Màn che buông xuống, ánh nến lay động đỏ rực.

—--------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv