Nhìn ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như thể đang xé nát tâm tư của mình đặt dưới ánh mặt trời, bàn tay trong ống tay áo của Tông Thuỵ Thần lại càng siết chặt.
Hắn gần như phải dùng hết sức lực của mình để kìm nén sự căm ghét hiện lên trên mặt.
Một tháng trước, trước khi Tông Thừa Tứ bị xử tử, Tông Thuỵ Thần đã đến ngục thất để thăm hắn, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Chính trong lần thăm ngục cuối cùng này, hắn đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Tông Thuỵ Thần vĩnh viễn nhớ rõ, trong ngục tối sâu thẳm, Tứ hoàng huynh từng phong lưu tuấn tú, giờ đây lại tàn tạ giống như một con chó bại trận.
Miệng không còn lưỡi phun ra bọt máu, mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Tông Thuỵ Thần, bởi vì mừng như điên sung mà muốn tràn ra hốc mắt.
Hắn liều mạng ra dấu cho Tông Thuỵ Thần, thậm chí không tiếc dùng ngón chân thấm máu mình phun ra, gian nan viết chữ trên mặt đất.
"Ái..." Tông Thuỵ Thần lùi lại hai bước, cảm thấy Tông Thừa Tứ cực kỳ đáng sợ.
Hắn vẫn còn cảnh giác trong lòng, không muốn tin những lời mà Tứ hoàng huynh nói ra vào lúc này. Bởi vì trong đôi mắt đỏ ngầu kia, bùng lên ngọn lửa báo thù mãnh liệt.
Tuy nhiên chỉ vì do dự một giây, không nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Chữ viết bằng máu hợp thành hai chữ, thành công khiến Tông Thuỵ Thần ở lại.
Vinh gia.
Khi còn rất nhỏ, ma ma đã kể cho Tông Thuỵ Thần nghe về chuyện của Vinh gia.
Vinh phi ở trong cung, khó có thể truyền tin tức với bên ngoài.
Nhưng bà cũng biết, dù Vinh gia có ngu ngốc đến đâu, cũng tuyệt đối không thể ở thời điểm này đối đầu với Uyên Đế. Hơn nữa, đây là chuyện lớn trong những chuyện lớn, cho dù muốn làm phản, cũng không thể không liên lạc với bà, người đang ở trong cung ngồi trên phi vị.
Từ khi âm mưu bắt đầu đến khi kết thúc và bị kết tội, Vinh phi đều không hề hay biết, cho đến khi cấm vệ quân xông vào Sấu Ngọc Cung.
Sau khi sinh xong, thừa dịp hạ nhân đang tắm cho tiểu Hoàng tử, Vinh phi kéo tay ma ma mà bà tin mang đến từ Vinh gia, thấp giọng dặn dò, ngắt quãng để lại di ngôn cuối cùng.
Khi Tông Thuỵ Thần lớn lên một chút, có thể hiểu được lời nói, ma ma biết mình không còn sống được bao lâu nữa, liền lặp đi lặp lại câu chuyện này để ru tiểu Hoàng tử ngủ, cũng không quan tâm đứa nhỏ có hiểu được không, đến mức Tông Thuỵ Thần gần như có thể nhớ từng chữ.
"Nương nương nói, chuyện của Vinh gia, có lẽ vẫn còn nghi vấn."
"Nói những điều này với Điện hạ, không phải là để Điện hạ báo thù cho Vinh gia. Vụ mưu phản đã được định đoạt, điều duy nhất có thể làm là điều tra rõ ràng chân tướng năm đó. Vinh gia rốt cuộc vì sao lại hoảng loạn, làm liều như vậy."
"Nương nương vô tội. Trước khi chết, người đã cầu xin Bệ hạ tha mạng cho Điện hạ, nếu không thì lão nô cũng phải theo nương nương."
Từng tiếng từng câu, than thở nghẹn ngào.
...
Suốt những năm qua, Tông Thuỵ Thần luôn là người vô hình trong hoàng cung. Mặc dù Vinh gia đã bị tru di cửu tộc, nhưng vẫn còn một số bộ hạn cũ lưu lạc ở các nước.
Thật trùng hợp, vì biết mình không ở trong nước không có lợi thế gì, Tông Thừa Tứ đã vươn tay ra ngoài Đại Uyên. Hắn hợp tác với nhiều đoàn thương nhân, nhờ vào thân phận Hoàng tử Đại Uyên, lấy được nhiều thứ tốt, kết giao một số người.
Những người này tuy không giúp ích gì nhiều cho đại nghiệp của Tông Thừa Tứ, nhưng thực sự đã tiết lộ cho hắn không ít bí mật. Chẳng hạn như... chuyện Vinh gia và Ngu gia ngày trước.
Lúc đó, chính Ngu gia ở sau lưng thúc đẩy, cùng Vinh gia âm mưu hợp tác, vọng tưởng đoạt nước.
Tuy nhiên, khi thấy đại thế đã mất, Ngu gia cũng rất nhanh chóng và dứt khoát phản bội Vinh gia, thậm chí còn thêm một mồi lửa, tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Tông Thừa Tứ cũng biết chuyện này.
Chỉ là hắn vốn định lấy lòng Bắc Ninh Vương, không ngờ Ngu Bắc Châu chẳng những không cảm kích mà còn tống hắn vào ngục, tra hình nhổ lưỡi.
Giờ đây sắp chết, hắn chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ đến người đã lừa dối mình là Tông Lạc, mà chỉ căm ghét Ngu Bắc Châu, người đã giết hắn cả hai kiếp.
Tông Thừa Tứ biết, Tông Thuỵ Thần là Hoàng đệ tốt của Tông Lạc.
Ngu Bắc Châu không cho hắn tiết lộ bí mật về Hoàng tử thật giả. Được thôi. Tông Thừa Tứ liền tương kế tựu kế.
Tông Thuỵ Thần lùi lại hai bước: "Tứ hoàng huynh...... huynh......"
Hắn dùng máu viết.
Chim sắp chết, tiếng hót cũng bi ai; người sắp chết, lời nói cũng chân thật. Từng câu từng chữ hôm nay, đều là sự thật.
Tất nhiên, không ai có thể phủ nhận điều đó.
Người sắp chết toàn thân co giật, miệng hộc máu, điên cuồng tiếp tục viết.
Thần Cơ nỏ. Tông Thuỵ Thần nhìn Tông Thừa Tứ viết ba chữ này.
Dù có chết, Tông Thừa Tứ cũng phải kéo Ngu Bắc Châu xuống nước.
Tông Thuỵ Thần cũng không phải không biết.
Thậm chí Tông Thuỵ Thần hiểu rất rõ, lúc này những lời Tông Thừa Tứ nói, phần lớn là đang kích động và lợi dụng.
Nhưng hắn lại không thể không để ý tới.
Chuyện liên quan đến Vinh gia, bằng chứng rõ ràng, Ngu gia chính là đã làm qua chuyện như vậy. Hắn là huyết mạch cuối cùng của Vinh gia, chỉ có thể báo thù người sống sót cuối cùng của Ngu gia.
Đây là kế hoạch rõ ràng.
Ngay khi Tông Thuỵ Thần nghĩ rằng Ngu Bắc Châu sẽ nhìn ra điều gì đó từ biểu hiện giả vờ bình tĩnh của mình, y bỗng nhiên ý vị không rõ cười cười, dời ánh mắt đi.
"Được." Hồng y tướng quân thờ ơ đáp, tiện tay ném que trúc trên tay vào trong ống.
Thái độ không để người vào mắt này khiến Tông Thuỵ Thần cảm thấy tức giận.
Nhưng sẽ sớm thôi.
Hắn đã truyền tin cho Diệp Lăng Hàn ở hoàng thành nước Vệ, sớm thôi, doanh trại bên phải sẽ bị tấn công ác liệt nhất. Hắn sẽ cùng Tam ca rút lui an toàn.
Tông Thuỵ Thần không hề giả truyền quân báo. Hắn thậm chí còn nhờ Diệp Lăng Hàn truyền tin giả, để quân đội Vệ quốc cho rằng Thái tử đang ở doanh trại bên phải, bảo vệ an toàn cho Tam ca. Chuyện này có thể nói là vô cùng kín kẽ, ngay cả khi lấy được toàn bộ thông tin liên lạc giữa hắn và Diệp Lăng Hàn, cũng không thể tìm ra vấn đề của hắn.
Nhưng Tông Thuỵ Thần vẫn không hiểu, tại sao Tông Thừa Tứ lại nhấn mạnh ba chữ "Thần Cơ nỏ" trước khi chết, hơn nữa còn muốn Bắc Ninh Vương ở trong tầm bắn của Thần Cơ nỏ.
Nhưng bây giờ, hắn đã loáng thoáng có một suy đoán đáng sợ nhất.
......
Đã nhận được tin tức của Diệp Lăng Hàn, Tông Lạc hiển nhiên quay về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tạm thời rời khỏi doanh trại bên phải, đến trấn thủ ở doanh trại chính.
Đây là một hành động khá mạo hiểm, nhưng hắn tin tưởng Tông Thuỵ Thần và Diệp Lăng Hàn, sẽ không truyền tin giả vào lúc này.
Không nói Diệp Lăng Hàn, những người ở kiếp trước, Tông Lạc gần như đã tha thứ hết.
Uyên Đế luôn rất thương hắn, trong tình huống như vậy mà không ban chết cho hắn, đối với một vị Hoàng đế phong kiến mà nói, đã là vượt quá giới hạn. Công Tôn Du kiếp này gia nhập dưới trướng hắn, Diệp Lăng Hàn tình cờ được hắn cứu, Bùi Khiêm Tuyết tiếp tục làm bạn thân của hắn. Mặc dù họ đã làm sai, nhưng Tông Lạc vẫn có thể phân biệt rạch ròi giữa kiếp này và kiếp trước.
Công Tôn Du kiếp trước tuy lạnh lùng nhìn hắn trên thành, nhưng kiếp này thực sự là hết lòng vì hắn. Diệp Lăng Hàn thiếu điều làm chó cho hắn, hơn nữa sau khi biết rõ sự thật về sự diệt vong của Vinh gia, ngay cả oán hận về người lấy trộm thánh chỉ ban chết đời trước cũng không còn nữa. Ngay cả mấy vị Hoàng tử, kiếp này nói thật cũng chưa từng động thủ với hắn. Cho nên trước khi Tông Thừa Tứ chết, Tông Lạc mới góp lời với Uyên Đế.
Chỉ có Ngu Bắc Châu, hắn không thể tha thứ.
Kiếp trước người cầu tình cho hắn là Ngu Bắc Châu, người đổi lấy sự tái sinh cho hắn là Ngu Bắc Châu, người cố gắng bù đắp sau khi lỡ lời cũng là Ngu Bắc Châu. Y ngoại trừ ngoài miệng không tha, thật ra chưa từng hại hắn, nhưng bởi vì những việc tự cho là mình đúng kia, những lời nói tổn thương hơn cả lưỡi dao, hết lần này tới lần khác, cứ lặp đi lặp lại. Tông Lạc mới không thể tha thứ cho y.
Tình yêu pha lẫn với hận thù, sẽ biến thành như vậy.
Hắn bảo Ngu Bắc Châu "Ngươi không biết yêu", nhưng không nghĩ đến bản thân mình, có lẽ cũng không biết yêu.
Ngu Bắc Châu kiêu ngạo, Tông Lạc cũng vậy.
Họ đều quá kiêu ngạo.
Khi Tông Lạc rời khỏi doanh trại bên phải, hắn biết nơi đây sẽ sớm phải chịu một đợt tấn công dữ dội nhất. Hắn ngồi trên Chiếu Dạ Bạch, nhìn chằm chằm vào doanh trại cách đó không xa.
Bây giờ vẫn là đêm.
Phải hơn một canh giờ nữa, trời mới tờ mờ sáng.
Xa hơn một chút, là kỵ binh, kỵ binh hạng nặng, bộ binh, cung thủ, chiến xa... vô số binh chủng đang trầm mặc trên đường chân trời, đại quân áp trận.
Trong bóng tối, không ai được nghỉ ngơi, kể cả quân đội Vệ Quốc đối diện, tháp canh thức trắng đêm, mùi máu và khói lửa lan tỏa. Để che giấu sự rời đi của hắn, trong khoảnh khắc hắn bước ra ranh giới, Đại Uyêb sẽ chủ động tiến quân.
Có lẽ ở đâu đó trong bóng tối, quỹ đạo mũi tên của Thần Cơ nỏ cao hơn mấy thước đang hướng về vị trí mà hắn rời đi.
Tông Lạc chăm chú nhìn quân doanh.
Tuy nhiên, điều khiến hắn thất vọng chính là, ở đó không xuất hiện một bóng đỏ quen thuộc.
"Đi thôi." Tông Lạc tự giễu cười cười.
Thái tử khoác lên mình bộ giáp lạnh lùng, kéo xuống mũ sắt, giấu mái tóc trắng dưới lớp khôi giáp dày cộm.
Chiếu Dạ Bạch hí lên một tiếng, giống như mũi tên rời cung lao ra ngoài.
Sau lưng hắn, ở nơi trời đất tĩnh mịch tối tăm, tiếng còi hiệu lệnh đột nhiên vang lên.
"Tu —— tu —— tu ——"
Những ngọn đuốc được thắp sáng trên hàng rào và phong hỏa đài, thắp sáng bầu trời đêm.
Tiếng xông pha đinh tai nhức óc và tiếng rít gào vang dội như sóng biển, hòa thành một mảnh.
Bởi vì có sự yểm hộ, còn là Đại Uyên phát động tiến công, Tông Lạc rút lui khá thuận lợi.
Chưa đầy nửa canh giờ, sau khi đến doanh trại chính, hắn xuống ngựa, chuẩn bị giao ban với các tướng lĩnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng cánh đập phành phạch phát ra từ trên không trung.
Có thứ gì đó rơi xuống, chính xác hướng vào Tông Lạc.
Tiếng động như vậy, thực sự là quá lộ liễu.
Thoáng chốc, Trạm Lư rời vỏ, đâm thẳng vào hộp gỗ, treo hộp gỗ lên mũi kiếm.
Đây là một hộp gấm vô cùng quen thuộc đối với Tông Lạc.
Bên trong cất giữ một viên tiên đan, không khác gì khi hắn nhìn thấy lần cuối.
Chim ưng xấu xí đã hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, bay một vòng trên không trung, cọ vào Chiếu Dạ Bạch, sau đó vỗ cánh, bay về phía xa.
Chỉ có Tông Lạc đứng im tại chỗ.
Mặc dù đã hơn một tháng, hắn và Ngu Bắc Châu không nói một lời nào, nhưng ý nghĩa của viên tiên đan này, hai người đều biết rõ.
Đây là bằng chứng duy nhất mà Tông Lạc có thể dùng để thuyết phục Uyên Đế.
Bây giờ trả lại cho hắn, có nghĩa là những sắp xếp trước đó của Ngu Bắc Châu đều không còn tác dụng.
Y ngầm đồng ý để Tông Lạc nói rõ mọi chuyện với Uyên Đế, tự tay mở ra xiềng xích làm bằng ngôi vị Thái tử giam cầm Tông Lạc, thậm chí rời để hắn khỏi hoàng thành sau khi kết thúc trận chiến Vệ Quốc.
Ngu Bắc Châu nhận thua.
Nhưng mà... sao có thể thế được?
Tông Lạc cảm thấy cực kỳ vô lý.
Không ai hiểu rõ hơn hắn về độ cứng đầu và điên cuồng của Ngu Bắc Châu. Ngu Bắc Châu là kẻ thà chết cũng muốn nắm chặt hắn, sẵn sàng hy sinh tất cả để cùng hắn ngọc nát đá tan.
Dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tông Thuỵ Thần: "Diệp Lăng Hàn có nhắc đến nguyên lý vận hành của Thần Cơ nỏ trong thư không?"
Tông Thuỵ Thần gật đầu, do dự thấp giọng nói: "Có, hắn nói muốn khởi động, phải lấy được máu của người thân."
"Tử sĩ Vệ Quốc ám sát phụ hoàng, thực ra chỉ là cái cớ. Mục đích của họ là lấy máu của Lục hoàng tử, để khóa chặt vị trí của Tam ca."