Trong thư phòng Vũ Xuân cung, bầu không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch.
Bạch y Thái tử đứng sau bàn, sống lưng thẳng tắp, giống như một thanh kiếm lạnh lùng trầm mặc.
Thái Vu vẫn tiếp tục nói: "Vốn dĩ chuyện này ta không định nói với Điện hạ."
Hôm qua, Bắc Ninh Vương lại đến Đại vu từ, mục đích là để đe dọa Thái Vu một lần nữa, bảo lão ngậm chặt miệng, không được nói chuyện này ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng đêm hôm trước, Thái Vu quan sát tinh tượng, phát hiện sao Vương trước kia không chỉ mờ nhạt mà còn phủ đầy tử khí.
Khi Ngu Bắc Châu đến, Thái Vu đã nhắc nhở y, trận chiến với nước Vệ lần này sẽ lành ít dữ nhiều. Kết quả y chẳng thèm để tâm, tự làm theo ý mình, thích làm gì thì làm. Điều này khiến Thái Vu tức giận không nhẹ.
Không nói đến việc trước khi diễn ra Vu tế đại điển, tuổi của Thái Vu đã là một ông già. Sau Vu tế đại điển, lão càng tổn hao tuổi thọ.
Dù ăn muối nhiều hơn Ngu Bắc Châu ăn cơm, Thái Vu cũng chưa từng thấy ai vội vàng chạy đi tìm chết như vậy.
Chỉ có người tu tập vu thuật mới biết, người này trước đây mang theo vận mệnh to lớn thế nào. Như Thái Vu đã nói, ngay cả khi linh khí suy giảm, chỉ cần con trai của Thiên đạo muốn, Thiên đạo cũng có thể mở ra một con đường tu tiên riêng cho y, khi đó y sẽ thực sự trường sinh bất tử. Kết quả y không chỉ dâng hiến vận khí cho người khác, mà còn trao luôn cả thân phận và mệnh cách của mình. Muốn cho thì cho, dù sao cũng chỉ một câu ngươi tình ta nguyện, nhưng rơi vào tình trạng chết chóc, cuối cùng vẫn khiến người ta cảm thấy xót xa.
Rất lâu trước đây, khi trở thành Thái Vu, ông đã không còn nhiều cảm xúc.
Hôm nay nhìn, cũng chỉ thở dài một tiếng 'nghiệt duyên'.
"Chỉ là Bắc Ninh Vương đi nước Vệ lần này, sợ rằng sẽ gặp một kiếp nạn định sẵn. Nếu tránh không khỏi, e là sẽ..."
"Vậy thì liên quan gì đến ta?"
Ngu Bắc Châu biết rõ vì sao Tông Lạc lại đau khổ. Vì sự thật được tiết lộ đêm đó.
Thật ra, với tư cách là đương sự, Ngu Bắc Châu không có gì sai khi nói ra sự thật.
Lỗi là do số phận, lỗi là do Ngu gia đã hoán đổi thân phận của họ.
Tông Lạc cũng không trách y. Tuy rằng Ngu Bắc Châu luôn miệng nói hận, nhưng y thực sự chưa từng hại hắn.
Hắn chỉ trách Ngu Bắc Châu dùng đủ mọi thủ đoạn để giữ hắn ở chỗ này. Trách cái miệng của y, mãi mãi không nói được tiếng người, chỉ toàn phun ra những nhát dao sắc nhọn đâm vào cả hai, khiến hắn mệt mỏi rã rời, lòng như tro tàn, sức cùng lực kiệt.
Thái Vu dường như không ngờ Tông Lạc lại nói như vậy, bất lực nói: "Y lừa gạt, có lẽ cũng vì không muốn Điện hạ cảm thấy áy náy. Nếu biết đổi mộc bài...... Điện hạ chắc chắn sẽ không phản ứng như vậy."
Nếu Tông Lạc sớm biết, tất cả những điều này đều là do Ngu Bắc Châu tự biên tự diễn, thì cho dù có chết trên đại điện, khiến Thánh thượng nổi giận, phụ lòng mong đợi, hắn cũng sẽ liều chết nói rõ tình hình với Uyên Đế.
"Vốn dĩ chuyện này, dù y có nắm nhược điểm trong tay, thần cũng không định tham gia."
Thái Vu thở dài: "Chỉ là lúc Bắc Ninh Vương tìm tới, đã nói với thần rằng, nếu không làm như vậy, Điện hạ nhất định sẽ tự tìm đường chết."
Lão nhớ mãi đêm đó. W𝚎b đọc nhanh tại { T𝗋 𝑼mT𝗋𝓊yện.Vn }
Lúc ấy, Tam hoàng tử vẫn đang trên đường trở về từ Hàn Môn Quan. Bắc Ninh Vương đã về kinh trước, việc đầu tiên không phải vào cung bẩm báo, mà là chạy đến Đại vu từ để đe dọa.
Trước đó lão giúp sửa chữa trận pháp quay ngược thời gian, là do việc này liên quan đến số mệnh của thế gian, vì đã quay ngược thời gian, thì không nên để người khác mơ lại quá khứ. Dù Ngu Bắc Châu không nói, Thái Vu cũng sẵn lòng sửa trận.
Tuy nhiên, thay đổi mộc bài trong Vu tế đại điển, việc này liên quan đến vận mệnh của quốc gia, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Dù biết người trước mặt là con trai tiền nhiệm của Thiên đạo không thể chọc vào, lại còn nắm được nhược điểm của mình trong tay, Thái Vu cũng không định ra tay, mà chỉ lạnh lùng nói: "Thần thân là Thái Vu, lẽ ra phải lánh đời. Chuyện này, vương gia vẫn nên tìm người khác."
Bắc Ninh Vương im lặng rất lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên.
Dưới núi tuyết Hàn Môn Quan, giằng co với Tông Lạc, đối phương giống như một vũng nước đọng chết tâm, Ngu Bắc Châu không phải thờ ơ như vẻ bề ngoài, trong lòng không gợn sóng.
Ngược lại, hốc mắt y đỏ hoe, đồng tử đen kịt đầy tơ máu.
Rõ ràng, có thể về trước Tam hoàng tử là kết quả của việc gấp gáp chạy về không kể ngày đêm.
"Nếu không làm vậy, hắn sẽ chết."
Ngu Bắc Châu thấp giọng nói: "Thánh chỉ ban chết của kiếp trước là thật, hắn không có cách nào nói rõ với Uyên Đế tại sao hắn lại biết tất cả những điều này. Sau Vu tế đại điển, hắn sẽ chết."
Giọng nói của y khàn khàn, giống như giấy nhám cọ xát, tràn ngập đau đớn và hoang mang: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra...... cảm giác này...... ta chỉ...... không muốn hắn chết."
..........
Bạch y Thái tử đang rũ mắt nhìn chằm chằm vào mộc bài chợt dừng lại.
Hắn yên lặng rất lâu, mới từ cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh: "Ngu Bắc Châu đã dám làm ra chuyện đó, vậy thì cứ để y lừa đến cùng đi, sống hay chết, liên quan gì đến Tông Lạc ta chứ?"
"Y đã biết ta sẽ áy náy, vậy tại sao phải áp đặt cho ta những thứ không thuộc về ta. Y rõ ràng biết ta sẽ áy náy, vậy tại sao phải hao hết tâm tư thêu dệt nên một lời nói dối, chẳng lẽ y lừa ta máu huyết giao hòa, khiến ta không thể giải thích, ta sẽ không áy náy hổ thẹn?"
Tông Lạc chưa bao giờ là người như vậy.
Cho dù Ngu Bắc Châu lừa hắn máu huyết giao hòa, không thể biện minh, Tông Lạc cũng chưa từng có một ngày nào coi mình là Thái tử Đại Uyên thật sự.
Những thứ không thuộc về hắn, chung quy cũng không thuộc về hắn.
Cho dù Ngu Bắc Châu đổi hết máu của mình cho hắn, Tông Lạc cũng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Thậm chí không liên quan đến việc trao đổi thân phận. Chỉ là chuyện này giống như một cây gậy đập vào đầu hắn, đánh cho hắn tỉnh ngộ hoàn toàn.
Hắn chỉ là một linh hồn xuyên sách, cho dù không có sự trao đổi của Ngu gia, hắn cũng chỉ chiếm lấy thân xác của nguyên chủ, vẫn không phải là Hoàng tử chân chính.
Tông Lạc vô cùng mệt mỏi.
"Cho dù y làm những chuyện này, trao cho ta mọi thứ của y, nhưng những thứ này không phải là những gì ta muốn. Nói cho cùng, chẳng qua là tự mình đa tình, tự mình cảm động mà thôi."
Ngu Bắc Châu, tên điên này.
Cuộc chơi này, vốn là cuộc đấu trí giữa hai người, nhưng khi một người điên cuồng vứt hết tất cả lợi thế của mình, thì nó đã trở thành một sự hiến dâng không cần hồi báo. Giống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ để cho ngọn lửa có thêm nhiên liệu và cơ hội bùng lên trong chốc lát.
Dù Ngu Bắc Châu đã hy sinh tất cả, cam tâm tình nguyện cho đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình, nhưng Tông Lạc lại cảm động không nổi, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Hắn cần những thứ này sao?
Hắn không cần. Hắn chỉ cần một lời thông báo, một câu giải thích, một lần đối mặt chứ không phải trốn tránh.
Những thứ này, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ cho hắn.
Tông Lạc mỉa mai: "Để cố gắng khiến ta hận y, y quả thực không tiếc công sức."
Tên sư đệ khốn nạn này chỉ biết dùng cái miệng xấu xa để lừa gạt, đẩy người khác ra xa, khiến Tông Lạc vô cùng uất hận.
Mấy câu này có thể chỉ là giận quá mới nói ra, nhưng cũng hơi nặng.
Nhưng đây là chuyện giữa hai người bọn họ, Thái Vu vốn dĩ là người lãnh đạm về mặt tình cảm, đương nhiên sẽ không tùy tiện đưa ra ý kiến, chỉ nói: "Thần đã nói hết những gì cần nói với Điện hạ. Nếu không có chuyện gì khác, thần xin cáo lui."
Chuyện hôm nay, quả thật là xuất phát từ lòng riêng của Thái Vu.
Mấy chục năm qua, ngoài việc Tiên đế năm đó trước khi tiến hành Vu tế đại điển đã lén cầu xin lão giúp đỡ tính toán số mệnh của Uyên Đế, đây là lần thứ hai Thái Vu động lòng riêng.
Lần trước động lòng riêng, ít nhiều cũng có một kết quả tốt. Chỉ mong lần này cũng vậy, đừng để lại tiếc nuối gì.
Thái Vu đội mũ trùm đầu đeo mặt nạ quỷ đến cũng nhanh mà đi cũng vội, nói đi là đi, bóng dáng hoàn toàn biến mất bên ngoài Vũ Xuân cung, không thấy bóng dáng.
Chỉ còn Tông Lạc một mình đứng trong thư phòng hồi lâu.
Mãi đến khi cung nhân nhẹ nhàng hỏi Điện hạ có muốn truyền bữa trưa không, hắn mới như tỉnh mộng.
Bữa cơm này thật vô vị.
Sau khi dùng bữa xong, Thái tử trở về nghỉ ngơi trong tẩm điện.
Tuy nhiên chưa được bao lâu, cửa tẩm điện đã bị đẩy ra.
Chủ nhân Đông Cung y phục chỉnh tề thong thả bước ra, thản nhiên phân phó: "Ta muốn đi Chương cung một chuyến, chuẩn bị người, thông báo với Bệ hạ."
Thường thì Uyên Đế chỉ tiếp kiến triều thần vào buổi sáng, còn buổi chiều phê duyệt tấu chương hoặc xử lý các chính vụ khác.
Nội thị đi vào thông báo không lâu, Uyên Đế liền gọi hắn vào.
Chương cung vẫn đốt hương trầm gay mũi như trước.
Đế vương mặc long bào huyền kim ngồi ngay ngắn sau bàn, dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, tay không dừng bút, cũng không ngẩng đầu: "Đến rồi à."
Tông Lạc hành lễ xong rồi đứng yên, thận trọng nói: "Phụ hoàng, con... con muốn dẫn quân đi Vệ Quốc."
"Càn quấy."
Uyên Đế nhíu mày, đặt bút xuống: "Con là Thái tử, từ xưa đến nay không có chuyện Thái tử cầm binh. Dù trẫm sủng ái con, cũng tuyệt đối không có đạo lý để cho Thái tử một nước dẫn quân đánh giặc."
Đạo lý này, Tông Lạc hiểu.
Thái tử nắm binh quyền, đó là điều cấm kỵ.
Trước Vu tế đại điển, hắn đã giao nộp tiên đan, Trạm Lư, cùng với hổ phù Huyền Kỵ. Tiên đan bị Ngu Bắc Châu lấy đi, Trạm Lư đã được Uyên Đế tự tay đeo lại cho hắn, chỉ có hổ phù, sau khi giao lên thì không cho hắn nữa.
Thật ra, nếu hổ phù vẫn còn trong tay hắn, Thái tử cầm binh.... phỏng chừng toàn bộ binh lực của Vệ Quốc sẽ tập trung vào hắn, mặc kệ hy sinh bao nhiêu người, cũng phải bắt sống hắn.
Dù sao, bắt sống Thái tử một nước, không chỉ nâng cao sĩ khí phe mình, mà còn có thể dùng Thái tử để uy hiếp đàm phán với Đại Uyên, quả thực một vốn bốn lời.
Tuy nhiên, Tông Lạc vẫn quỳ xuống, cúi đầu thật sâu: "Nhi thần biết, nhưng.... cầu xin phụ hoàng thành toàn cho con."
Uyên Đế cuối cùng cũng dừng bút.
Ông đặt cây bút lông khắc vàng lên giá bút: "Lý do?"
Tông Lạc thấp giọng nói: "Trận chiến với Vệ Quốc là một trận chiến quan trọng. Hiện giờ không phải là thời cơ tốt để xuất quân. Bắc Ninh Vương không am hiểu tình hình trước trận, huống chi hiện giờ quân lực vẫn chưa thu hồi hết."
m thanh của Đế vương không nhận ra hỉ nộ: "Trẫm cho phép Bắc Ninh Vương đi, là bởi vì y đã quỳ xuống trước mặt trẫm hai lần."
"Lần thứ hai chính là tối hôm qua. Y đã quỳ cả đêm trước Chương cung. Trẫm mới cho phép y chuộc tội, không truy cứu tiền căn hậu quả chuyện Tông Thừa Tứ mưu phản."
"Biết rõ không thể mà vẫn muốn làm, con vốn không phải là người như vậy."
Uyên Đế thản nhiên nói: "Đừng lấy những lý do thoái thác đó ra để lừa trẫm, trẫm muốn nghe con giải thích rõ ràng, tại sao lại ngoan cố muốn dẫn binh. Con nhất định phải đi là vì động cơ gì, hay là... là vì ai mà đi?"
Chương cung rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tông Lạc mới nhắm mắt lại: "Là nhi thần bất hiếu, xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần không thể nói ra."
Không nên, không thể, cũng không được.
"Nhi thần lần này đi, là muốn.... hoàn toàn kết thúc."