Cao Lỗ lại bắn ra một tên nữa.
Mũi tên có màu xanh kì lạ.
Trọng Thủy nhận ra màu sắc ấy, nó giống hệt với ánh sáng chàng từng thấy trong hồ nước năm xưa khi còn là một nô lên được Mỵ Dung mua về.
Trong giây này, hình như chàng mới hiểu hết tất cả. Háo ra bản thân đã thua rồi, thua ngay từ đầu. Chàng chưa bao giờ tính kế được nàng ấy, người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục luôn là chàng.
Mũi tên bắn ra thì liền tách m làm ba, rồi lại từ ba tên ấy tách ra làm chín, cứ thế hàng ngàn hàng vạn mũi tên bình phương lên, lần lượt bắn vào quân Nam Việt.
Một mũi tên xanh lao tới ngay tim của Trọng Thủy, bộ óc thông minh trí tuệ có thể lừa gạt được cả An Dương Vương giờ đây trì trệ chẳng nghĩ được gì, hai chân như cọc gỗ cắm xuống đất, làm sao cũng không chịu di chuyển.
Chàng không kịp tránh, chỉ có thể trở mắt chờ chết.
Nhưng cuối cùng, lại chẳng có chuyện gì xảy ra, da thịt trước ngực vẫn toàn vẹn không một vết xước.
Hóa ra mũi tên ấy đã chạy xuyên qua người chàng bắn vào một tên lính nhát gan, xấu số đang trốn sau lưng chàng.
Cao Lỗ nhìn thấy cảnh này thì cau mày, nhưng thoáng nhớ ra lời nói của Mỵ Dung: "Trọng Thủy là dòng dõi đế vương, lại là thái tử, ngoài Triệu Đế chắc cũng chỉ có hắn mới được coi là một con rồng hoàn chỉnh, mà rồng vốn là thiên địch của thuồn luồng. Nỏ này dùng sinh lực của thuồng luồn mà tạo, tất cũng sẽ không tổn thương được rồng."
"Trọng Thủy không thể chết dưới nỏ này."
Trọng Thủy kinh ngạc cố nheo mắt để nhìn Cao Lỗ cho rõ, nhưng cho dù đã cố hết sức cũng chỉ nhìn thấy chỉ dáng người cao ngất kia nhảy ra khỏi mái nhà.
Trận đánh mà quân Nam Việt tưởng chừng chắc chắn giành thắng lợi này cuối cùng lại thảm bại, toàn quân chỉ còn lại vài người.
Nhân lúc tất cả vẫn còn đang kinh ngạc vì sự rời đi của Cao Lỗ, Trọng Thủy leo lên một con ngựa để chạy trốn, chỉ để lại một làn khói bụi mịt mù.
Một Lạc thấy thế định đuổi theo thì bị An Dương Vương cản lại.
"Không cần đâu, Lạc Thần tha cho hắn, chúng ta sao có thể làm trái ý ngài."
An Dương Vương đứng sững. Ngài hiểu mọi chuyện, cũng biết từ nay Thần Lạc sẽ không phù hộ Âu Lạc nữa.
Hai mắt Ngài rủ xuống như cành liễu bên hồ, mệt mỏi, cuối cùng là nhắm nghiền mắt ngã xuống. Lạc quân nháo nhào cả lên, nhanh đỡ lấy An Dương Vương đi chữa trị.
Trong U Linh cung điện, Mỵ Dung đang sắp xếp một tập giấy. Các nô bộc đã bị nàng đuổi đi cả tháng nay.
Mỵ Dung tự làm tất cả mọi chuyện một lần. Nàng quét tước và dọn dẹp sạch sẽ từng phòng của cung điện, chăm sóc cây, giạt quần áo, mỗi ngày đều tự mình nấu ăn,...
Nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng xong rồi...
Nàng nhìn mọi thứ lần cuối, cầm theo một túi lớn đi ra khỏi mái vòm xây bằng gạch đá.
Ánh sáng vừa lúc này ló ra từ rặng mây, chiếu lên người Mỹ Dung.
Cao Lỗ đã đợi sẵn.
Hai người nắm tay ra khỏi thành ốc mà không một ai biết.
Cung điện của Mỵ Dung đột nhiên bốc cháy, lửa phường phực nóng rát thiêu rụi tất cả mọi dáu vết.
Nguyên lai núi Thất Diệu cũng có thể ấm áp như vậy.
Sau khi mọi thứ cháy hết, ngọn lửa dường như mới thỏa mãn mà tắt ngúm.
Mỵ Dung đi đến mệt mỏi. Cao Lỗ thấy vậy thì buộc hành lý lên trước ngực, ngồi xổm trước mặt nàng.
Mỵ Dung mỉm cười, nàng vò trên tấm lung kia, hai mắt nhắm hờ.
"Mỵ Nương, nàng tính làm gì tiếp theo." Cao Lỗ nhìn mũi bàn chân đang nhấp nhô của mình, hỏi.
Tiếng cười khe khẽ duyên dáng vang lên. Nàng dấm dúi ấn đầu vào cổ và tóc chàng, Cao Lỗ bị buồn, lắc lư "Mỵ Nương, nàng nghịch ngợm, mau nói cho tôi tiếp theo nàng định làm gì."
"Làm vợ của Lỗ thôi." Nàng tỉnh bơ.
Nghĩ nàng không hiểu ý mình, Cao Lỗ định phủ nhận: "Mỵ Nương, tôi không hỏi cái này..."
"Không được gọi tôi Mỵ Nương nữa." Mỵ Dung bám chặt hai tay vào nhau, siết lấy cổ Cao Lỗ, nhưng được một lát thì không hứng thú nữa mà buông ra, chỉ an tĩnh nàm trên lưng chàng.
Cao Lỗ nhận ra điều gì bất ổn, vỗ vỗ tay nàng thỏa hiệp: "Được, không gọi nàng Mỵ Nương nữa."
"Lỗ gọi tôi là Tú Vân đi, hay là là Vân cũng được."
"Ừm, Vân à."
"Cảm ơn chàng, Cao Lỗ."
"Vì gì cơ?"
"Tất cả." Chàng đã làm nhiều thứ lắm mà không biết.
"Tôi muốn sống ở một căn nhà sàn lớn, lưng dựa núi đồi, mặt đối mặt sông."
"Tôi sẽ xây cho nương."
"Lỗ có nuôi cơm tôi không?"
"Đương nhiên rồi."
"Nhưng tôi khó nuôi lắm."
Nương cũng biết sao.
Trong lòng thì nghĩ thế nhưng ngoài mặt Cao Lỗ vẫn dịu dàng trả lời nàng "Không sao."
Mặt trời dần xuống núi, cây cối ngả sang màu cam và vàng đất, một đàn chim bay đi tìm nơi trú ẩn, tiếng kêu gọi bầy vừa ồn ào vừa ấm áp.
"Tôi sẽ sinh cho Lỗ thật nhiều con thật."
"..."
"Tôi nói thật đấy!"
Cao Lỗ mím môi hồi lâu, sau mới gật đầu "Tôi tin nương. Tôi sẽ chờ."
END.