Ông ngoại Phương Minh Chấp đưa một ly cafe cho Giản Xuân Triều: "Nhấp một chút, không sao đâu."
Giản Xuân Triều máy móc nhận ly cafe, nhưng lại không uống.
Tri Lang nhìn động tác của hắn, ra vẻ ôn hoà cười nói: "Cậu còn muốn quật cường hơn Mitchell phải không?"
Giản Xuân Triều không lên tiếng nhìn ông, gợn sóng trong ánh mắt nhanh chóng bình lặng.
"Mitchell là người ta thấy đã nhất... để ta nghĩ xem nên nói như thế nào... à, là người có tính dẻo dai mạnh nhất. Nó vô cùng thông minh, nói với nó cái gì, nó đều có thể nhanh chóng nhớ kỹ, hơn nữa còn vận dụng linh hoạt. Nó cũng vô cùng khiêm tốn, giống như một miếng bọt biển khô ráo, hút lấy tri thức giống như hút nước, cứ thế hấp thu triệt để. Thực đáng quý trong cái thế giới mà đại đa số người tầm thường khác tự cho là mình đúng, ngu xuẩn."
Ông ta nhìn Giản Xuân Triều cười cười: "Cậu nhất định đã nghe qua chuyện của mẹ ta ngày xưa đi, vô cùng, ừm, có ý nghĩa tham khảo. Ta hy vọng Mitchell vĩnh viễn đừng giống như người mẹ ngủ xuẩn của ta, đem thời gian cùng tinh lực tiêu phí ở chỗ không có ý nghĩa. Cho nên ngay từ khi nó còn nhỏ, ta đã dạy dỗ nó phải tập trung, đúng, chính là tập trung vào những thứ quan trọng."
Ông ta đột nhiên bật cười: "Nhiều năm rồi ta không dùng tiếng Trung, nên khả năng nghe nói cũng có chút kỳ quái, nhưng ta tin tưởng cậu có thể hiểu."
Giản Xuân Triều đặt ly cafe lên bàn, tiếng ly thuỷ tinh va chạm với mặt bàn tạo thành âm thanh cọ xát nhẹ. Hắn bình tĩnh nói: "Ông cảm thấy chuyện như thế nào mới có thể coi là quan trọng?"
Tri Lang giơ ngón trỏ tay trái lên, giống như trả lời câu hỏi trong lớp học: "Đây là vấn đề rất hay. Cuộc sống giống như một quỹ sạo hướng về phía trước, cậu từ điểm xuất phát đã bắt đầu đi lên. cậu hy vọng có một cuộc sống thuận lợi, vì vậy cậu liền dùng sức lực hướng về phía trước, lúc này sẽ có rất nhiều chuyện không liên quan phát sinh, chúng sẽ hấp dẫn lực chú ý của cậu, làm cậu tiêu phí không ít sức lực vào đó. Những việc này đều là chuyện không quan trọng. Như vậy khi chúng ta từ bỏ việc không quan trọng, những cái có thể giúp cậu tập trung tiến về phía trước, chính là chuyện quan trọng.
Mitchell chính là một nhân vật vô cùng ưu tú, ta giúp nó sống sạch sẽ mà lại đơn giản. Ta cho nó hoàn cảnh tốt nhất, cho nó một quỹ đạo xác định, đồng thời cũng giúp nó loại bỏ những chuyện không quan trọng. Nó rất tuyệt, thắng được biết bao nhiêu người, bao gồm cả ta. Xuân Triều, cậu hiểu ý ta chứ, Mitchell hoàn hảo hơn so với tất cả mọi người trên thế giới này."
Giản Xuân Triều giống như một học sinh chăm chỉ học hỏi: "Vậy theo như ông nói, chuyện không quan trọng đó bao gồm cả tôi phải không?"
Tri Lang cười lớn, tiếng cười vang vọng, không có một tia che giấu, ánh mắt như diều hâu nhìn qua, nhưng khẩu khí lại như cũ bình thản, ôn nhu: "Đương nhiên, bạn nhỏ, cậu đương nhiên là không quan trọng."
Lại như sợ Giản Xuân Triều không hiểu rõ, ông ta tiếp tục giải thích: "Nếu cậu quan trọng, nó sẽ không im lặng không một tiếng động mà ngồi kia. Xuân Triều, cậu phải hiểu được, cuộc sống của Mitchell xuất hiện rất nhiều thứ, ừm, ta gọi nó là 'dụ hoặc', nhưng trên thực tế chỉ là một loại ảo giác. Ảo giác là cái gì? Giống như một loại đồ chơi xinh đẹp, ta cũng không cần tự mình ra tay, mà làm cho Mitchell tự chọc phá nó, mỗi một lần, nó giải quyết đều vô cùng hoàn hảo."
Nói xong, ông ta lại đưa một ly cafe cho Phương Minh Chấp: "Mitchell, con biết mình làm sai ở đâu chưa?"
Phương Minh Chấp nhận lấy ly cafe, sắc mặt lạnh lùng lướt qua Giản Xuân Triều: "Tham lam."
Tri Lang nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giản Xuân Triều, lại nói với Phương Minh Chấp: "Xuân Triều không hiểu rõ, con nói cho nó nghe đi."
Phương Minh Chấp uống một ngụm cafe, ánh mắt đình trệ như cũ: "Tôi nên tập trung làm chính sự, không nên lưu luyến chuyện không quan trọng. Tình yêu, chính là chuyện không quan trọng." Y nhìn Giản Xuân Triều: "Cậu làm chậm trễ thời gian của tôi."
Giản Xuân Triều đón ánh mắt lãnh đạm của y, không tưởng tưởng nổi mím môi, nhẹ nhàng nuốt nước bọt: "Phương Minh Chấp, anh...."
Tri Lang bình tĩnh khuấy cafe trong tay: "Nếu nói tôi là ông ngoại của nó thì thật ra tôi giống thầy giáo của nó hơn. Tư duy của nó đối với ta mà nói, giống như chữ màu đen trên tờ giấy trắng. Xuân Triều, xin lỗi, ta không thể nhường nó cho cậu."
Nói xong, Tri Lang chuyển sang phía Phương Minh Chấp: "Mitchell, con biết nên làm như thế nào rồi đấy."
Phương Minh Chấp đứng dậy đi đến bên cạnh Giản Xuân Triều, dịu dàng ôm hắn vào ngực, tay xoa xoa cổ hắn, ngón tay chuẩn xác đè ở động mạch cổ.
Giản Xuân Triều ngẩng cổ, nhịp đập mạch máu dưới da nhẹ nhàng chấn động. Hắn đến một chút sức lực động đậy cũng không có, hắn cảm giác được cái hôn của Phương Minh Chấp dừng ở động mạch cổ, hô hấp như nóng cháy, lại như áp chế cảm xúc nào đó. Ánh mắt Giản Xuân Triều phủ đầy một tầng nước nhợt nhạt, đem Phương Minh Chấp thu lại ở đồng tử đen nhánh, là nhu tình sâu không thấy đáy.
Phương Minh Chấp hơi thẳng người một chút, nhìn đôi mắt ngập nước của Giản Xuân Triều, âm thanh nhẹ nhàng mà dịu dàng: "Ngoan, đừng sợ."
Giản Xuân Triều chớp mắt, nước mắt liền theo gương mặt chảy xuống, lưu lại một vệt nước nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp lại: "Phương Minh Chấp, quay về bên em đi."
Phương Minh Chấp trầm mặc, tay phía sau lưng hắn chậm rãi di chuyển xuống dưới. Không khí an tĩnh quá mức, chỉ có âm thanh vang vọng của đồng hồ quả lắc.
Ông ngoại Phương Minh Chấp dương dương tự đắc dựa vào ghế sô pha, như đang thưởng thức bức tranh sơn dầu cảnh một hồi ly biệt.
Phương Minh Chấp không xoay người, nói với Giản Xuân Triều: "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn bảo vệ em." Giống như phải dùng sức lực rất lớn, Phương Minh Chấp nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Giản Xuân Triều, anh yêu em, yêu hơn tất cả mọi thứ."
Biểu tình của Tri Lang đột ngột thay đổi, đem ly cafe đặt mạnh xuống bàn: "Mitchell, quay lại!"
Phương Minh Chấp xoay người, đem Giản Xuân Triều bảo vệ sau lưng: "Tôi đã trở về, nhiều năm bị ông khống chế như vậy rồi."
Tri Lang cười lạnh: "Còn kịp, bây giờ con quay đầu lại, còn kịp."
"Tình yêu, trong lý luận của ông chính là chuyện không quan trọng, làm chậm trễ thời gian của tôi. Nhưng đối với tôi mà nói lại không phải. Ông muốn tôi trở thành ông, thật đáng buồn khi ông bị bóng ma của cha mình bao phủ cả một đời. Ông không cho phép tôi có tình cảm, cũng không phải vì ông hy vọng tôi trở thành người tốt, mà bởi vì ông muốn chứng minh, con người chỉ theo đuổi cuộc sống mới là chính xác. Mẹ ông bởi vì tình yêu mà sai cả một đời, ông liền sống như một cỗ máy vô cầu vô dục, nhưng kỳ thật khống chế dục vọng cũng là một loại tình cảm, không phải sao? Có lẽ ở trong mắt ông, tôi phạm vào tội tham lam, vậy ông thì không sao? Ông khống chế cuộc sống của chính mình, còn muốn cướp đi cuộc sống của người khác. Nhưng mà tôi, cũng không phải chỉ là một con rối."
Ánh mắt màu hổ phách của Phương Minh Chấp dường như chậm rãi có tia sáng, giống như hấp thu lại nước mắt của Giản Xuân Triều.
Tri Lang khôi phục bình tĩnh, đón ánh mắt Phương Minh Chấp: "Con có một cái tín ngưỡng mới, có phải hay không? Nhưng nếu như thế, thứ con trân bảo, khác gì ta?" Ông ta lại giống như thầy giáo giảng bài: "Nói cách khác, nếu con đem hắn thành trung tâm thế giới, vậy chẳng qua chỉ là con không phải là con rối của ta, mà là con rối của hắn. Đều là con rối, chẳng qua chỉ là thay đổi chủ nhân, với con mà nói, có gì khác biệt đâu?"
"Anh ấy không phải con rối!" Giản Xuân Triều đỡ eo, chậm rãi đứng dậy sau lưng Phương Minh Chấp: "Là tôi yêu anh ấy, yêu tự do của anh ấy. Những gì ông cướp đi của anh ấy, tôi sẽ trả lại cho anh ấy một lần nữa. Những gì ông không thể trải qua cùng anh ấy, tôi và anh ấy đều sẽ cùng nhau đi qua."
Tri Lang vui vẻ gật đầu: "Ý nghĩ đẹp lắm, nhưng cậu làm sao để thực hiện đây? Hôm nay có lẽ Mitchell đứng về phía cậu, nhưng cậu phải hiểu, nó bên ta hơn 20 năm, sẽ bởi vì một hai câu nói của cậu mà thay đổi sao? Cậu muốn tranh đoạt nó với ta sao? Không phải ta không tin cậu, nhưng ta còn muốn nói với cậu, không có hy vọng đâu, bạn nhỏ."
"Phải không?" Từ cửa truyền đến tiếng nói của Tôn Vĩ, bên cạnh anh ta là một người mặc trang phục công an, phía sau còn dẫn theo vài người mang võ trang quân cảnh: "Không có hy vọng gì sao?"
Vị công an kia đi đến trước ghế sô pha, hướng Tri Lang đưa ra lệnh truy nã có đóng dấu đỏ: "Qua kiểm tra đối chiếu sự thật, ông lợi dụng tổ chức buôn bán thân thể con người kiếm lời hơn trăm triệu tệ, quy mô không chỉ trong nước còn nhiều đơn vị chữa bệnh khác ở nhiều quốc gia. Tôi đã đem tài liệu giao cho các quốc gia tương ứng, đại xứ quán cũng thông qua xin dẫn độ*. Phê chuẩn lệnh bắt."
(*Dẫn độ là là việc một nước chuyển giao cho nước khác người có hành vi phạm tội hoặc người bị kết án hình sự đang có mặt trên lãnh thổ nước mình để nước được chuyển giao truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc thi hành án đối với người đó.
=> Dẫn độ áp dụng cho 2 đối tượng: có hành vi phạm tội nhưng chưa bị kết án và người đã bị kết án hình sự. )
Sắc mặt Tri Lang nhanh chóng lạnh đi, trầm giọng nói với Phương Minh Chấp: "Mitchell, con biết con đang làm gì không?"
Giản Xuân Triều thánh thót trả lời: "Anh ấy đương nhiên là biết, tôi cũng thay anh ấy cảm ơn ông, vì để đảm bảo theo đuổi sự hoàn mỹ của ông, khiến anh ấy sống đơn giản sạch sẽ, chưa bao giờ nhúng tay vào những việc dơ bẩn."
Tri Lang đột nhiên từ trên sô pha bật dậy, nhằm vế phía Giản Xuân Triều: "Cậu muốn huỷ hoại nó! Cậu, vô tri, ngủ xuẩn!"
Trong chớp nhoáng, người khác đều không kịp phản ứng, Phương Minh Chấp đã mang ông ta ấn trên mặt đất: "Ông ngoại," thanh âm bình tĩnh, rõ ràng: "Ông già rồi. Ông luôn nói tôi thiếu chút nữa, lần này tôi liền dùng hết khả năng đem mọi chuyện an bài viên mãn."
Tôn Vĩ nhíu mày nhìn đầu tóc bạc lẫn lộn của Tri Lang, vỗ ngực vừa nghĩ mà sợ mắng một tiếng: "Chấp mê bất ngộ."
Vị công an ra lệnh với quân cảnh ở phía sau: "Chấp hành."
"Cạch", tiếng còng tay khoá lại.
Mái tóc được vuốt keo kỹ càng của Tri Lang rũ xuống, chật vật nói không nên lời, ông ta quay người nhìn Phương Minh Chấp: "Ngươi thật khiến người khác thất vọng."
Giản Xuân Triều mạnh mẽ như thác đổ nhìn lại: "Anh ấy chỉ làm ông thất vọng, nhưng chưa làm tôi thất vọng."
Tri Lang bị cảnh sát áp giải đi khuất, Phương Minh Chấp vội vàng ôm Giản Xuân Triều vào lồng ngực, như là xác nhận lại với chính mình: "Không sao cả, không có việc gì, chờ ông ta về nước, tội xúc phạm pháp luật cũng đủ khiến ông ta ngồi tù cả đời, ông ta không bao giờ có thể làm tổn thương em nữa."
Giản Xuân Triều ôm Phương Minh Chấp, thanh âm mềm nhẹ: "Đúng vậy, ông ta không bao giờ có thể làm tổn thương em nữa."
Phương Minh Chấp vùi mặt vào cổ Giản Xuân Triều, siết chặt vòng tay: "Xuân Triều, anh... thiếu chút nữa anh... Xuân Triều."
Giản Xuân Triều hôn sườn mặt y: "Minh Chấp, anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm tổn thương em."