Phòng rất lớn.
Lâm Duyệt Đường nôn nóng đi tới đi lui, âm thanh giày da vang lên át cả tiếng nhạc. Giống như quy định phạm vi hoạt động, lo lắng chốc chốc lại nhìn ra phía cửa.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Lâm Duyệt Đường đứng im lại chỗ, đôi mắt cảnh giác dừng lại ở then cửa. Tay nắm cửa bằng đồng của Âu đã cũ hơi chuyển động, người vừa vào nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phương Minh Chấp tay còn nắm then cửa, nghiêng mặt thoáng qua Lâm Duyệt Đường, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Beethoven?"
Lâm Duyệt Đường lui về phía sau nửa bước, hơi cong eo, như bị áp lực vô hình giam giữ chặt chẽ, cứng nhắc gật đầu: "Học đòi văn vẻ thôi."
Phương Minh Chấp không tiếp tục hỏi hắn ta nữa, giống như nhà mình đi đến trước quầy rượu, chọn một chai Macallan rót vào ly whiskey nhật thực có quả cầu băng: "Trước đây tôi từng để ý ngôi nhà này của Lâm thiếu rồi. Vị trí tốt nhưng cấu trúc không được tốt lắm. Lâm thiếu sống ở đây có thoải mái không?" Nói xong y nhấp một ngụm, ôn hoà nhìn Lâm Duyệt Đường.
Lâm Duyệt Đường vâng vâng dạ dạ gật đầu: "Thoải mái, vô cùng thoải mái."
Phương Minh Chấp buông ly rượu, nét cười trên mặt dần phai nhạt: "Thoải mái thì tốt. Nhưng gần đây tôi cảm thấy không thoải mái lắm, Lâm thiếu biết vì sao không?"
Rõ ràng Lâm Duyệt Đường ở nhà mình, nhưng ngồi cũng không dám ngồi, thậm chí dũng khí ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp cũng không có, chỉ cúi đầu im lặng.
Phương Minh Chấp lại cầm ly whiskey lên, nhấp một ngụm, nét mặt u tối: "Lâm thiếu thích thoải mái, nhưng lại làm người khác thấy không thoải mái, không biết là do tôi có chỗ nào đắc tội cậu?" Y suy tư trong chỗ lát, lại nói: "Nhưng tôi rõ ràng không làm gì, mỗi một sự kiện tôi đều nhớ rõ. Mâm của Lâm gia, đến tôi còn lười đến."
Lâm Duyệt Đường chưa từng thấy Phương Minh Chấp thế này bao giờ, trước đây hắn ta chỉ nghe nói vị Thái tử này khắc chế lại lịch sự, đối với người khác luôn khiêm tốn, mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ, mội chuyện đều hoàn mỹ như thiên thần.
Phương Minh Chấp nhìn hắn ta chằm chằm, bình tĩnh chờ người nói chuyện.
Lâm Duyệt Đường lại im như ve sầu mùa đông.
Phương Minh Chấp hơi nghiêng người về trước, khuỷu tay chống ở đầu gối, mười ngón tay thon dài giao nhau, cúi đầu, thanh âm lạnh lẽo: "Hai lần rồi. Lần đầu tiên ở tiệc mừng thọ ông Đồng, đây là lần thứ hai. Vì sao cậu động vào Giản Xuân Triều?" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng như muốn bao phủ từng nốt nhạc.
Là "Bản giao hưởng số 5" đang đến hồi kết.
Lâm Duyệt Đường run lên, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất, hắn ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng giải thích: "Tôi không nghĩ động vào cậu ấy, tôi.... tôi chỉ nói với cậu ấy hai câu mà thôi, tôi không có ý xấu.!"
Phương Minh Chấp cởi âu phục, ném lên ghế sô pha. Y thong dong cởi nút tay áo sơmi, đem tay áo sắn lên ba lớp, dùng ngữ khí áp bức hỏi lại một lần: "Vì sao muốn động vào Giản Xuân Triều?"
Lâm Duyệt Đường hoảng sợ nhìn Phương Minh Chấp, không nói thành câu hoàn chỉnh, lắp bắp: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu ấy.... tôi không...."
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng thở dài, bỗng nhiên nhanh nhẹn như một chú báo, túm cổ áo Lâm Duyệt Đường đẩy về phía sau.
Lâm Duyệt Đường giống như bột mỳ nặng nề ngã nhào ra phía cửa gỗ màu đỏ. Hắn ta run rẩy như bị doạ điên rồi, nói năng lộn xộn: "Anh không yêu cậu ta! Anh không yêu cậu ta! Ai cũng biết anh chỉ đang làm bộ giả vờ! Phương gia gia thế tiền bạc vô kể, thiếu gì trai xinh gái đẹp quanh anh, Giản Xuân Triều là gì? Chỉ là con rối mà thôi!"
Phương Minh Chấp đột nhiên bất động. Lâm Duyệt Đường còn tưởng rằng mình nói đúng, như bắt được cọng rơm cứu mạng, gào lên: "Tôi hồ đồ! Tôi cảm thấy sớm muộn anh cũng ly hôn với cậu ta! Muốn tranh thủ trước một chút, nếu anh không cần cậu ta, tôi thay anh, tôi không chê cậu ta, tôi sẽ đối tốt với cậu ta, tôi tuyệt đối cho Phương gia mặt mũi!"
Phương Minh Chấp bình tĩnh, như đang hỏi học trò, ở bên tai Lâm Duyệt Đường nhẹ giọng hỏi: "Vì sao cậu cảm thấy tôi không yêu Giản Xuân Triều?"
Lâm Duyệt Đường cảm thận được hô hấp của Phương Minh Chấp ở bên tai mình, giống như giây tiếp theo sẽ xé mở động mạch chủ bên cổ hắn ta, nhắm mắt lại mặc cho số phận, nói ra lời trong đáy lòng: "Ai mà không biết anh chỉ cùng Giản Xuân Triều diễn kịch? Giản Xuân Triều kết hôn với anh rõ ràng chỉ là công cụ của Phương gia, khả năng còn thay Phương gia sinh ra người thừa kế. Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không có động tĩnh gì, Giản Xuân Triều lại không có gia thế, không có cơ sở tình cảm với anh, mọi người đều cảm thấy cậu ta sớm muộn cũng bị tống cổ khỏi Phương gia! Chỉ là không ai nói rõ, nhưng người sáng suốt không ai không biết Giản Xuân Triều là vật hi sinh xúi quẩy.?"
Phương Minh Chấp buông lỏng cổ áo Lâm Duyệt Đường, thờ ơ hỏi: "Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy?"
Lâm Duyệt Đường sửa sang lại cổ áo sơmi, sống sót sau tai nạn, lén nhìn Phương Minh Chấp: "Đúng thế. Giản Xuân Triều vẫn còn cảm thấy cậu ta với anh xứng đôi nhất thiên hạ, chỉ vì ngủ ngốc mà thôi."
Phương Minh Chấp lẳng lặng đứng nhìn Lâm Duyệt Đường sửa sang lại quần áo, hít sâu: "Tôi có một bí mật, cậu muốn nghe không?"
Lâm Duyệt Đường còn chưa kịp trả lời, một quyền xinh đẹp đã hạ trên bụng hắn ta, đánh đến mức hắn ta ngửa ra sau cánh cửa.
Phương Minh Chấp thậm chí không cho Lâm Duyệt Đường cơ hội thở dốc, tiếp tục đấm một quyền về phía hắn ta. Bản giao hưởng cũng đang đến đoạn cao trào, những hợp âm piano ngắn ngủi đan xen với tiếng kèn Pháp dày đặc, cao vút và cuồng nhiệt.
Lâm Duyệt Đường nằm trên mặt đất hét ầm ĩ: "Phương Minh Chấp anh điên rồi! Anh điên rồi phải không?"
Phương Minh Chấp không trả lời, bỏ qua mặt cùng những nơi hiểm yếu trên người Lâm Duyệt Đường, một quyền lại một quyền nện xuống, nét mặt trước sau vẫn không thay đổi. Cho đến khi Lâm Duyệt Đường đứt quãng cầu xin: "Đừng đánh, đừng đánh.... Tôi sai rồi...."
Phương Minh Chấp dừng tay, năm cổ áo hắn ta hỏi: "Cậu sai rồi sao?"
Lâm Duyệt Đường không biết trả lời thế nào, nói lung tung: "Tôi.... tôi không nên động vào Giản Xuân Triều!"
Phương Minh Chấp chậm rãi đứng dậy, tay bóp cằm Lâm Duyệt Đường: "Lâm gia không có đủ giá trị để tôi động tay vào, cho nên hôm nay tôi dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề này, thật ra cũng là do tôi lười. Nếu sau này tôi còn nghe thấy bất cứ từ nào liên quan đến Giản Xuân Triều từ miệng cậu, tôi sẽ dùng phương pháp tốt nhất khiến cậu vô cùng..." Phương Minh Chấp đem tay áo kéo xuống như cũ, thanh âm nhẹ đến gần như không nghe thấy: "Vô cùng hối hận."
Phương Minh Chấp nói xong, thong dong đứng lên, đến bên sô pha cầm lấy áo khoác, một lần nữa đi đến bên canh Lâm Duyệt Đường, không nặng không nhẹ nói: "Còn nữa, đừng nghe Beethoven, cậu không xứng."
--------
Lúc Giản Xuân Triều tỉnh lại, Giản Vân Đào đang ở bên cạnh vừa ăn mỳ vừa xem video ngắn. cũng không biết xem được cái gì, Giản Vân Đào vội vàng nuốt sợi mỳ, vui vẻ cười ha ha.
"Giản Vân Đào, em tỉnh rồi." Giản Xuân Triều nhàn nhạt kêu lên, chống nửa thân mình ngồi dậy.
Giản Vân Đào vội vàng buông cốc mỳ, tạm dừng video, chạy tới bên cạnh giường bệnh: "Thế nào? Có đói bụng không?"
Giản Xuân Triều trợn mắt, xoa xoa bụng: "Anh thử lâu như vậy không ăn cơm xem."
Giản Vân Đào nhếch lông mày: "sao, vẫn còn đùa được. Nói cho tử tế."
Giản Xuân Triều tủi thân, bẹp miệng: "Anh, em đói."
Giản Vân Đào mở điện thoại, tìm app đặt đồ ăn: "Nhìn xem, muốn ăn gì không?"
Giản Xuân Triều thu chân, ôm đầu gối, mắt ngập nước nhìn Giản Vân Đào: "Anh, em đau mắt."
Giản Vân Đào thật sự không biết làm thế nào, dựa theo đánh giá từ cao đến thấp chọn: "Bánh bao chiên Đường Ký, gà Đại Bài, bún ốc tiểu thư.... em đều không thể ăn. Để xem quán khác xem nào, cháo ngũ cốc, hoành thánh dưỡng sinh Thiên Lý Hương, lẩu cháo niêu A Phúc Triều Châu, bánh canh... em muốn ăn không?"
Giản Xuân Triều âm u nhìn anh trai hắn: "Không muốn ăn."
Giản Vân Đào cười cười: "Em không muốn ăn, nhưng cháu trai nhỏ của anh không đói bụng sao?"
Giản Xuân Triều tránh ánh mắt Giản Vân Đào: "Làm gì có cháu trai nhỏ nào?"
Giản Vân Đào buông điện thoại, biểu tình dần nghiêm túc: "Chuyện đứa nhỏ này em nghĩ thế nào, nói với anh một câu."
Giản Xuân Triều nói sự thật: "Em muốn ly hôn với Phương Minh Chấp, căn bản không muốn đưa nhỏ này, giữ lại cũng không sinh ra được, cần gì phải...."
Giản Vân Đào bắt được trọng điểm, anh mắt loé lên: "Có ý gì? Cái gì không sinh ra được?"
Giản Xuân Triều biết bản thân nói hớ, hàm hồ: "Phương Minh Chấp cũng không thật sự muốn, hai bọn em không có tình cảm, không cho đưa nhỏ được tương lai hạnh phúc."
Giản Vân Đào lắc đầu: "Nếu không vì đưa nhỏ này, tất cả mọi chuyện đều nghe theo em. Nhưng hiện tại không giống lúc trước. Thứ nhất, suy nghĩ cho sức khoẻ của em, nam với nữ không giống nhau, bỏ đứa nhỏ này có khi cả đời em không thể có con nữa. Giản gia chúng ta không có gì để thừa kế, không ép em bắt buộc phải có con. Nhưng lỡ đâu sau này em muốn có con, có hối hận hay không? Thứ hai, anh nói chuyện qua với Phương Minh Chấp rồi, cậu ta không giống muốn bỏ đưa nhỏ này. Chuyện hai người, anh 100% đứng về phía em, nhưng chuyện có đưa nhỏ, là một chuyện lớn, em nhất định phải cho anh một lý do hoàn chỉnh."
Giản Xuân Triều cho dù có lý do cũng không thể nào giải thích với Giản Vân Đào, chỉ nhìn anh trai hắn.
Cửa phòng bệnh mở ra, Phương Minh Chấp cùng La Lâm Dương một trước một sau đi vào. La Lâm Dương mang theo một cái bình giữ nhiệt, vào trước chào Giản Vân Đào: "Anh, anh ăn gì chưa?"
Giản Vân Đào chỉ cốc mỳ còn thừa trên bàn: "Ăn rồi." Lại hất cằm về phía Giản Xuân Triều: "Nó mới tỉnh, còn đang khó chịu cáu kỉnh."
La Lâm Dương thấy Giản Xuân Triều, vành mắt đỏ lên: "Đàn anh, sao anh không cẩn thận như vậy, thiếu chút nữa có chuyện rồi...."
Giản Xuân Triều bụng rỗng, ngồi một lát liền mệt mỏi, sợ Lâm Duyệt Đường niệm kinh luôn ở đây, nhanh đáp: "Lâm Dương, tha cho tôi đi. Mẹ cậu lại làm đồ ăn cho tôi sao? Tôi đói muốn chết."
La Lâm Dương nhìn Phương Minh Chấp, chột dạ gật đâu: "Vâng, mẹ em nghe tin anh bị bệnh nên hầm canh cá cho anh."
La Lâm Dương đi đến mép giường, bỏ bình giữ nhiệt lên bàn nhỏ mở nắp, tầng trên là cơm, tầng dưới là canh cá cà chua. Một mùi chua chua ngọt ngọt tràn ngập không khí, bụng Giản Xuân Triều không chịu được réo lên ọc ọc, ánh mắt mong chờ nhìn canh cá.
Giản Xuân Triều rất thích cà chua, cà chua xào trứng gà, cà chua xào cà tím, cà chua xào xào hầm hầm với cái gì cũng được, hắn đều thích. La Lâm Dương thay hắn mang canh cá ra, dọn xong đồ ăn.
Giản Xuân Triều nằm một ngày hai đêm, một chút sức lực trên người cũng không có, đầu ong ong, nhìn cái thìa cũng thấy loá. Hắn tự cổ vũ chính mình cầm thìa lên, còn chưa đưa vào miệng, canh cá đã vung ra đầy chăn.
Giản Vân Đào là trai thẳng chân chính, anh không hiểu vì sao em trai mình lại suy yếu đến mức này, nhẹ nhàng "Á" một tiếng: "Giản Xuân Triều, em rốt cuộc có thật sự muốn ăn hay không? Không muốn ăn anh ăn."
Giản Xuân Triều tức giận đến muốn khóc, vừa định đánh Giản Vân Đào một cái, Phương Minh Chấp đã ngồi xuống phía sau hắn, cánh tay vòng qua người hắn, nhận lấy chén nhỏ cùng thìa trong tay hắn, bình thản nói: "Dựa vào tôi, tôi đút em ăn."
Không khí toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh lạ thường, Giản Xuân Triều lại ngửi thấy mùi đàn hương ngòn ngọt, so với quá khứ như có như không rõ ràng hơn nhiều, hắn thậm trí còn phân biệt được có mùi bơ ở bên trong.