Phương Minh Chấp vừa vài Thư Ba đã đi thẳng tới chỗ Giản Xuân Triều, còn chưa nói gì, Nguỵ Hủ đã khóc nức nở: "Minh Chấp, anh đừng trách anh Xuân Triều, đoạn ghi âm kia không phải anh ấy cố ý tung ra, tuy rằng có thể ảnh hưởng đến mặt mũi Phương gia, nhưng rất nhanh sẽ qua đi."
Phương Minh Chấp vừa định nói đã bị cướp lời, liếc đôi mắt hổ phách qua, không có chút tình cảm, giọng nói lịch sự như cũ: "Tôi biết em ấy không làm, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Phương gia."
Mắt Ngụy Hủ còn ngập nước, vô tri vô giác tiếp tục nói: "Minh Chấp, chuyện lần này em thực sự xin lỗi.... Đồng Hoa nói anh có thể áp chế hotsearch xuống, em gọi cho anh không được, nên tới chỗ anh Xuân triều xem có cách nào gặp được anh."
Giản Xuân Triều bị bản lĩnh nói hươu nói vượn của nữ nhân này doạ sợ ngây người, lý do thoái thác thật tốt. Đầu tiên chạy đến chỗ hắn, muốn khách hàng của hắn biết hắn ở Phương gia hữu danh vô thực, hiện tại Phương Minh Chấp xuất hiện, lại gọi tên Đồng Hoa nói Phương Minh Chấp giúp cô ta, không đề cập tới chuyện Giản Xuân Triều với Phương Minh Chấp bất hoà. Lớn lên xinh đẹp còn biết diễn, không làm diễn viên quả là lãng phí nhân tài.
"Đúng là tôi có thể kéo hotsearch xuống, nhưng Nguỵ tiểu thư đúng là trình độ rất lớn xâm phạm quyền lợi cá nhân của tôi, cho nên trả giá một chút cũng đúng." Miệng lưỡi Phương Minh Chấp đúng là việc công xử theo phép công, mặc cho người nghe trong lòng ớn lạnh.
Nguỵ Hủ nước mắt rơi liên tục: "Đây không chỉ là một chút, em là người chơi dương cầm, dính vào vết nhơ này cả đời rửa không sạch. Cho dù khúc nhạc kia không phải viết cho em, cũng có khả năng người nghe căn bản không hiểu, cũng không để ý, chẳng qua là một khúc dương cầm mà thôi...." Cô ta vừa nói vừa trừng mắt oán hận nhìn Giản Xuân Triều.
Phương Minh Chấp càng lạnh nhạt, toát ra tức giận khó giấu: "Hoá ra cô biết khúc nhạc đó viết cho ai."
Nguỵ Hủ sợ hãi khóc lớn: "Sao em lại không biết, em còn biết hôm đi leo núi anh ở bên ngoài lều trại của anh ấy canh một đêm, em còn biết anh đồng ý cõng em vì anh ấy đói bụng, cho nên anh mới vội vàng xuống núi.... Nhưng anh hoàn mỹ như vậy, sao có thể yêu loại người này? Anh ta cùng lắm chỉ có cái vỏ bọc xinh đẹp, có chỗ nào xứng với Phương gia? Mà anh chẳng qua cũng vì duy trì hôn nhân giả...."
"Đủ rồi." Phương Minh Chấp thu lại tức giận, chỉ để lại một tầng xa cách: "Nguỵ tiểu thư vẫn luôn tự cho mình là đúng."
"Là anh đồng ý với Đồng Hoa chăm sóc em! Tại sao anh nhẫn tâm nhìn em bị người ta bôi đen đến thân bại danh liệt? Chờ Đồng Hoa chở về anh định giải thích thế nào?" Nguỵ Hủ không khóc, thấp giọng chất vấn Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp không hề chớp mắt nhìn cô ta, xa cách trên người biến mất, tướng mạo anh tuấn cũng có chút khác lạ, lại như không yêu không hận, lại như vô tri vô giác máy móc. Y bình thản nói: "Thứ nhất, Đồng Hoa nhờ tôi chăm sóc cô không có nghĩa là để cô tuỳ ý làm xằng làm bậy, không có gì để nói. Thứ hai, không ai bôi đen cô, là cô không giữ mình trong sạch. Thứ ba, " Y thu lại ánh mắt, khoé miệng hơi run, khinh thường cười: "Tôi nhẫn tâm."
Giản Xuân Triều nhếch lông mày, ở một bên khoanh tay nhìn. Nguỵ Hủ đã ngừng khóc, có lẽ cảm nhận được cứ giằng co như vậy không phải cách, cũng không thể chiếm được chỗ tốt phía Phương Minh Chấp nên chuyển hướng sang Giản Xuân Triều, âm trầm cười: "Anh thấy Phương Minh Chấp là người như thế nào rồi đấy. Qua cầu rút ván, dùng xong liền vứt. Anh cho rằng người như vậy sẽ yêu anh sao? Vọng tưởng, anh với anh ấy sẽ không có kết quả!"
Giản Xuân Triều không nhịn được cười thành tiếng: "Nếu Nguỵ tiểu thư ở giới dương cầm không kiếm được bát cơm, sao không dấn thân vào diễn xuất đi, sắc mặt thay đổi cũng thật đặc sắc, từ yếu đuối đáng thương đến đứt từng khúc ruột vì yêu sinh hận liên tiếp. Phương Minh Chấp dùng cái gì của cô mà bảo dùng xong liền vứt? Anh ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn cô." Hắn kề sát bên tai Nguỵ Hủ, đủ để chỉ hai người nghe thấy: "Tôi cũng không nghĩ có kết quả gì với anh ấy. Nguỵ tiểu thư không cần đến nhắc nhở riêng."
Nguỵ Hủ há mồm còn muốn nói tiếp, một vị khách bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Được rồi chứ, xong rồi chứ, con gái nhà ai mà lại không biết xấu hổ như vậy. Chúng tôi ở đây đều muốn được yên tĩnh, không hiểu sao cái người này còn mang theo người khác đến ầm ĩ một hồi, nghe thôi cũng thấy không mang theo não. Đi nhanh đi, đừng ở đây mất mặt thêm nữa."
Khách hàng khác trong quán cũng sôi nổi phụ hoạ: "Đúng rồi, ông chủ Cua bình thường một mình mở cửa hàng cũng không dễ dàng gì, cậu ấy là dạng người gì chúng tôi đều biết, cô ở đây làm ầm lên cũng chỉ tự rước lấy nhục."
Còn có người lớn tuổi hơn, nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhưng cũng thấy cô ta chướng mắt: "Cô gái, người trẻ tuổi, biết sai có thể sửa, chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, nhanh về nhà nghĩ cách đền bù đi."
Nguỵ Hủ trong đám đông dần dần bình tĩnh lại, mắt cười còn cong, quay lại hình tượng công chúa hoạt bát, ngược lại khiến mặt cô nàng càng thêm đáng sợ, nhìn về phía Phương Minh Chấp, không đoán được có ý gì: "Anh có cảm thấy mình quá tàn nhẫn hay không? Vậy anh nhớ cho kỹ, sẽ có một ngày anh vì hành động của ngày hôm nay mà hối hận."
Trong lòng Giản Xuân Triều rơi lộp bộp, nhớ tới dáng vẻ si ngốc của Phương Minh Chấp ngày hôm qua, sợ y lại suy nghĩ, chạy nhanh đến mở cửa: "Nguỵ tiểu thư, mời đi cho."
Nguỵ Hủ hung hăng liếc xéo Giản Xuân Triều một cái, giày cao gót nện xuống nền nhà, rời đi.
Giản Xuân Triều đóng cửa lại, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh Phương Minh Chấp, thái độ ôn hoà hơn một chút: "Anh ngồi đây trước đi, tôi đi nói với khách hàng hai câu rồi quay lại."
Trên mặt Phương Minh Chấp hơi ửng hồng khó thấy, không phải vì bị lời nói của Nguỵ hủ làm cho bối rối mà đáy mắt còn xuất hiện một chút vui sướng. Y đáp lại Giản Xuân Triều một tiếng, rồi tìm bàn hai người ngồi xuống.
Giản Xuân Triều trên mặt chứa chút ý cười, giọng nói không lớn nhưng lại rõ ràng: "Xin lỗi tất cả mọi người, hôm nay vì việc riêng của tôi mà quấy rầy đến mọi người. Vậy nên khách hàng hôm nay đến hạn trả sách có thể kéo dài thời gian thêm một tuần, coi như tôi nhận lỗi với mọi người."
Giản Xuân Triều xem sách như bảo bối, khách hàng cũng phải đúng hạn trả lại sách, lý do để bảo quản sách được tốt hơn. Hôm nay hắn có thể lui một bước như vậy, là hy sinh rất lớn.
Khách hàng trong tiệm nghe hắn nói vậy, cũng không khách khí: "Cảm ơn ông chủ Cua."
Giản Xuân Triều lấy một cái bút từ tay La Lâm Dương, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Phương Minh Chấp, tay gõ lên mặt bàn: "Ký tên ở đâu?"
Phương Minh Chấp không hiểu hắn nói gì, chút nhẹ nhàng trong thần sắc biến mất, tia sáng trong coi ngươi màu hổ phách cũng ảm đạm rồi: "Em muốn ký cái gì?"
Giản Xuân Triều cứng đờ nắm bút, nhìn cặp mắt kia, không biết vì sao trong lòng có chút lùi bước, nhưng vẫn cố căng da đầu nói: "Đơn ly hôn cũng mang đến đây rồi, ký trước xong đi công chứng cũng được. Anh có điều kiện gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh chịu ly hôn."
Phương Minh Chấp đặt giấy trong tay lên bàn, mở ra, rũ mắt, dùng tay trải văn kiện ra khắp mặt bàn: "Tôi muốn tìm vệ sĩ cho em, mấy người này đều là người tốt nhất chỗ tôi, tư liệu tỉ mỉ kỹ càng, em xem có thấy ai thích hợp không?"
"Phương Minh Chấp!" Giản Xuân triều hít sâu: "Tôi không cần vệ sĩ. Anh cũng đừng cho người đi theo tôi. Tôi không cần."
"Em cần.". Phương Minh Chấp chắc chắn nói: "Tuy rằng sau này tôi sẽ dùng hết khả năng ở bên cạnh bảo vệ em, nhưng kỹ năng của tôi cũng không đủ chuyên nghiệp, tôi sợ...."
"Anh biết tôi muốn gì, tôi chỉ muốn ly hôn." Giản Xuân Triều nhìn ảnh chụp cùng thông tin người người trên mặt bàn, trong lòng vô cùng thất vọng.
Hôm nay Thư Ba đã đủ náo nhiệt rồi, Giản Xuân Triều không muốn phát sinh thêm chuyện nữa, nhưng buồn bực cùng mất mát cứ trào dâng trong lòng, hốc mắt nóng lên, hắn đè nặng giọng nói gầm nhẹ với Phương Minh Chấp: "Phải làm sao anh mới hiểu? Tôi không thích anh, Phương Minh Chấp! Anh với tôi mà nói không là gì cả, chỉ mang đến rắc rối cho tôi. Chỉ cần anh rời đi, tôi có thể sống tốt hơn. Anh muốn tôi giả vờ trước mặt mọi người, tôi làm. Anh hỏi tôi có phải là mơ hay không? Tôi cũng giải thích rõ ràng với anh rồi. Anh muốn gì tôi cũng cho anh, tôi chỉ muốn rời xa anh, càng xa càng tốt!"
"Vừa rồi lúc Nguỵ Hủ nói tôi, em còn vì tôi mà nói cô ta, nói tôi là người như thế nào, trong lòng em hiểu rõ nhất. Em còn...." Phương Minh Chấp nắm chặt mặt bàn, đốt ngón tay đều run.
"Đó là bởi vì tôi nghĩ anh muốn ly hôn với tôi! Tôi cho rằng anh cuối cùng cũng hiểu ra, đồng ý để tôi đi, không phải vì tôi thích anh mới nói thay anh, anh hiểu chưa?" Thất vọng quá lớn, Giản Xuân triều có chút mất khống chế, dùng ngón tay day day mắt, để nước mắt đừng rơi, lại thấy một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay hắn.
"Em đừng nóng giận." Giọng Phương Minh Chấp cũng nghẹn lại, im lặng trong chốc lát mới nói: "Em đừng.... không tốt cho sức khoẻ."
Giản Xuân Triều không muốn nhìn y, nhưng lại cảm thấy bàn tay đang nắm tay hắn lạnh đến doạ người, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay hắn, vừa nói vừa trấn an, như là tìm kiếm chút ấm áp trên cổ tay hắn.
"Xuân Triều, có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi không biết em đang sợ hãi điều gì, nhưng tôi thật sự có thể bảo vệ em. Em không yêu tôi cũng được, vì tôi từng không quan tâm em rất nhiều lần, tôi thừa nhận. Tôi chỉ muốn em tin tưởng tôi một lần nữa, cho tôi một cơ hội bù đắp, được không?" Giọng nói của Phương Minh Chấp hiếm khi thấy không có tự tin.
Giản Xuân Triều rũ tay, từ trên nhìn xuống: "Thật sự không thể ly hôn luôn sao?"
Tay Phương Minh Chấp nắm tay hắn hơi run, nhưng cả người lại im lặng. Cảm xúc như sóng biển, nhanh đến nhanh đi.
Giản Xuân Triều dùng lực, rút cổ tay từ trong tay Phương Minh Chấp ra: "Nếu anh đã khăng khăng muốn như vậy, được thôi, cứ như vậy đi, tôi chờ anh tự từ bỏ."