Sáng sớm, Giản Xuân Triều còn lơ mơ ngủ dậy, từ lều trại ra thiếu chút nữa thì bị người ở ngồi ở cửa làm ngã. Hắn xoa xoa chân nhìn kỹ xem ai, mới rời giường đã bị làm cho bực mình: "Phương Minh Chấp, anh bệnh à? Sáng sớm không ngủ, ở đây làm gì?"
Phương Minh Chấp vỗ vỗ quần đứng dậy, dường như không có việc gì nói: "Tôi muốn ngắm mặt trời mọc."
"Phương Minh Chấp, anh ngồi ở đây cả một đêm?" Giản Xuân Triều nhìn tư thế y đứng lên có chút khó khăn, hỏi.
"Không." Phương Minh Chấp cúi đầu phủ nhận.
Giản Xuân Triều thở dài, đặt tay lên lưng Phương Minh Chấp, lạnh lẽo đến cứng đờ. Giản Xuân Triều ngẩng đầu hỏi: "Như này vẫn còn chối sao?"
Nét ôn nhu trên mặt Phương Minh Chấp phai nhạt, thoáng sững sờ, lông mi rủ xuống che đi cảm xúc nới đáy mắt, mở miệng lại lạnh lùng: "Không phải."
Giản Xuân Triều cảm thấy chuyện này không có gì để tranh cãi. Người ta đã nói không là không, có thể người ta thật sự dậy sớm xem mặt trời mọc, trời lạnh như vậy, ngồi một lát là lạnh rồi cũng không có gì lạ.
Giản Xuân Triều nhún vai: "Vậy anh uống chút nước ấm đi, công việc bận rộn như vậy, nếu bị ốm sẽ không tốt."
Phương Minh Chấp không nói gì, xoay người rời đi, bước đi cũng không được nhanh nhẹn. Giản Xuân Triều cảm thấy có chút chói mắt, nhưng nhìn lại bản thân mình, vẫn là không nên lên tiếng.
Loại vận động như đi leo núi này, phần lớn mọi người đều phải có ý chí lớn, lúc tới nơi cũng cao hứng vui vẻ. Nhưng ở lều trại cũng khó được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hai người ở cùng nhau cũng bất tiện.
Chờ đến khi tất cả mọi người thức dậy đi rửa mặt, Giản Xuân Triều lại thành người có tinh thần tốt nhất. Mọi người thay nhau đi đến toilet giản dị rửa mặt đánh răng. Giản Xuân Triều vừa rửa mặt, Cát Hân Nguyên đã kéo Nguỵ Hủ vừa cười vừa nói đi vào.
Cát Hân Nguyên thấy Giản Xuân Triều, liếc qua một cái: "Chị Nguỵ Hủ, tối qua chị nghỉ ngơi, không đúng, chị với Phương thiếu nghỉ ngơi có tốt không?"
Nguỵ Hủ che miệng cười thẹn thùng: "Hân Nguyên, em đừng đoán mò. Minh Chấp sợ buổi tối không an toàn nên ở bên ngoài lều trại canh cả đêm."
Cát Hân Nguyên ngạc nhiên đến độ cằm muốn rớt xuống đất, càng lớn tiếng khoa trương: "Phương thiếu, người đàn ông mà con gái cả Bắc Kinh này đều muốn được gả lại ở bên ngoài lều trại, canh cho chị cả đêm?! Trời ạ, anh ấy đúng là chính nhân quân tử, chuyện này....cũng quá lãng mạn, quá hạnh phúc đi."
Nguỵ Hủ nhìn thoáng qua Giản Xuân Triều đang khò khè xúc miệng, ngại ngùng thấp giọng nói: "Tình huống này, bình thường ai cũng sẽ làm như vậy. Minh Chấp.... cũng chỉ muốn giữ ý."
Giản Xuân Triều "phi" một ngụm, nổ nước xúc miệng. Cát Hân Nguyên chán ghét nhìn hắn, rửa mặt sạch sẽ, tủm tỉm cười: "Hoá ra Phương Minh Chấp muốn tốt cho chị sao? Chuyện này sao bây giờ em mới biết."
Cát Hân Nguyên đúng là không hiểu tiếng người, trước mặt Giản Xuân Triều còn cố tình nói chuyện này, lại còn vui vẻ rạo rực. Người này lớn lên đúng là hại dân hại nước, đầu óc có vấn đề.
Thật ra Giản Xuân Triều cũng nhìn ra được đoạn đối thoại ý là: Phương Minh Chấp ở bên ngoài cả một đêm là vì canh cho Nguỵ Hủ chứ không phải hắn. Vậy thì lại càng tốt. Phương Minh Chấp có tình cảm với Nguỵ Hủ, tỷ lệ ly hôn của hắn với Phương Minh Chấp lại càng cao. Hắn còn ước Phương Minh Chấp với Nguỵ Hủ lưỡng tình tương duyệt, sớm sinh quý tử.
Đường xuống núi xuôi theo hướng đông nam, toàn bộ hành trình được ánh dương ấm áp bao lấy, xua tàn hết cái lạnh của một đêm.
Nguỵ Hủ nói bị đau chân, cùng Cát Hân Nguyên dừng lại ở phía xa xa đằng sau.
Giản Xuân Triều tâm tình nhẹ nhàng, vịn lan can ven đường đi xuống dưới. Hướng Thành Bân từ phía sau đuổi kịp hắn, kéo hắn từ sườn núi vào: "Đừng dựa vào bên ngoài, cái lan can này lông biết bao nhiêu năm rồi chưa tu sửa, không an toàn."
Giản Xuân Triều theo hướng người kia đi vào trong hai bước, không dấu vết đẩy tay cậu ta ra: "Cảm ơn."
Hướng Thành Bân cũng không miễn cưỡng, thoải mái hào phóng thu tay về, vừa đi vừa hỏi: "Hôm qua nghe Lâm Dương nói anh muốn chuyển nhà?"
Trước kia Giản Xuân Triều như thế nào lại không phát hiện ra đứa nhỏ La Lâm Dương này chuyện gì cũng nói với người khác được, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Chỗ ở hiện tại không tiện lắm, Lâm Dương giúp tôi tìm nhà."
Hướng Thành Bân gật đầu, tóc bạch kim bị gió thổi dựng ngược, lại mang theo phong cách thần thái riêng, tiếp tục hỏi: "Định khi nào thì dọn nhà? Đúng lúc gần đây tôi khá rảnh rỗi."
Đối với Giản Xuân Triều mà nói, Hướng Thành Bân vẫn là người xa lạ, đêm hôm qua còn có chút giao tiếp thâm sâu. Trải qua một đêm lạnh lẽo, Giản Xuân Triều đối với loại người này cơ hồ không thèm che dấu chán ghét, tự nhiên bài xích theo bản năng.
Hắn vừa định mở miệng từ chối, lại thấy Nguỵ Hủ cùng Phương Minh Chấp ở ngay sau hắn, không biết vừa rồi có nghe thấy hắn cùng Hướng Thành Bân nói chuyện hay không.
Giản Xuân Triều vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu anh muốn cùng Nguỵ Hủ tình nồng ý mật còn chạy đến đây làm gì? Lại còn trưng ra cái biểu tình trầm trọng thế kia.
"Còn chưa xác định thời gian." Giản Xuân Triều trả lời, hơi mỉm cười nhìn Hướng Thành Bân.
Hướng Thành Bân cũng cười, nhưng tiếng cười lại nhanh chóng bị gió thổi đi, lại nghe thấy thanh âm nghiền ngẫm cùng dung túng. Cậu ta đứng yên nhìn Giản Xuân Triều: "Vậy mà Lâm Dương nói với tôi là thứ 4 chuyển nhà, hoá ra là nói dối."
Giản Xuân Triều đỏ mặt, lúc này mới nhận ra bản thân đã sớm bị La Lâm Dương bán sạch sẽ. Nhưng nói cũng nói rồi, hắn nhanh chóng bình tĩnh một chút nói: "A, đúng vậy, tôi quên mất."
Hướng Thành Bân cười lớn, ỷ vào việc cao hơn Giản Xuân Triều mà xoa đầu hắn một cái: "Anh a, cũng thật nhiều.... ưu điểm."
Giản Xuân Triều sửng sốt quên né tránh, lại nghe thấy Phương Minh Chấp đứng ngay sau lưng bọn họ, lạnh như băng nói: "Tôi ở đây, không thể giúp em chuyển nhà sao?"
Giản Xuân Triều còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Cát Hân Nguyên lớn giọng kêu: "Mọi người đừng đi nhanh như vậy, chị Nguỵ Hủ đau chân!"
Giản Xuân Triều đang muốn né tránh vấn đề kia, vội vang hỏi Phương Minh Chấp: "Nguỵ tiểu thư đau chân, anh đi xem một chút xem có cần giúp gì không."
Phương Minh Chấp đứng cao hơn hắn một bậc thang, từ trên nhìn xuống Hướng Thành Bân: "Đều là bạn đồng hành, cùng nhau đi xem một chút cũng đúng đi."
Hướng Thành Bân không nhịn được bật cười, nghe như có ý, không hề yếu thế trả lời: "Người bạn đồng hành này, sợ là không cần người khác quan tâm."
Phương Minh Chấp sắc mặt nháy mắt âm trầm. Giản Xuân Triều sợ hai bên giằng co xích mích không tốt, lối kéo Phương Minh Chấp: "Đi đi đi, đi quan tâm."
Ai biết ánh mắt Phương Minh Chấp y như dao nhỏ, phóng thẳng về phái Giản Xuân Triều. Giản Xuân Triều cảm thấy thật oan uổng. Cái này không phải là chiều theo ý anh sao? Anh muốn quan tâm con gái người ta, tôi khuyên anh mau đi đi. Anh muốn cùng đi, vậy thì cùng đi. Xin hỏi các hạ có chỗ nào không hài lòng?