“Lung Lung ngoan, có buồn ngủ hay không?” Triệu Tích Văn bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Lâm Lung. Kể từ khi ngồi đây ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn đồng hồ.
“Một chút, đối với các ngươi thì giờ này về nhà là đã khuya lắm rồi đúng không?” Lâm Lung mới vừa đi đến cửa phòng ngủ bỗng dừng lại, quay đầu hỏi hắn.
Triệu Tích Văn vội vàng lắc đầu trấn an cậu, “Không có đâu, anh tôi trước kia hay đi làm đến rạng sáng mới về lắm, Lung Lung cậu đừng suy nghĩ linh tinh.”
Nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Lâm Lung biến mất đằng sau cánh cửa phòng mình.
—–
Từ trong giấc mơ kỳ lạ mà tỉnh lại, cậu phát hiện ở bên ngoài cửa sổ mặt trời đang dần lên rồi. Không có thói quen đi dép lê, cậu luôn đi chân trần ở trong nhà, thấy cửa phòng Triệu Tích Diệp vẫn mở toang, cậu thất vọng mà ngồi lên sô pha phòng khách, cũng không còn thấy buồn ngủ nữa. Lẳng lặng nhắm mắt lại, nghe thấy ở bên ngoài có tiếng chim hót khe khẽ, trải qua bao nhiêu năm biến chuyển, sinh lực của thiên nhiên vẫn luôn tràn trề như vậy.
“Cạch” một tiếng, điện bật sáng lên làm cho Lâm Lung không khỏi mở mắt, nhìn ra cửa thì đã trông thấy Triệu Tích Diệp đang đứng sững tại chỗ.
Vẻ mặt mệt mỏi của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đưa tay nới lỏng cà vạt bước đến.
“Đừng nói với tôi là em thức trắng đêm không ngủ đấy nhé.” Triệu Tích Diệp quăng luôn chồng văn kiện lộn xộn đang cầm trên tay, vọt tới trước mặt Lâm Lung nghĩ muôn ôm cậu quay về phòng ngủ.
“Ta có ngủ, vừa mới tỉnh dậy.” Lâm Lung nắm chặt bờ vai của hắn sợ ngã xuống, lại ngửi thấy một mùi thơm kì lạ từ âu phục của hắn bay ra tràn ngập trong không khí. Cậu nhăn mày, bỗng nhiên có chút khó chịu mà buông tay.
“Không được, giờ chỉ mới rạng sáng, em vào trong phòng tôi ngủ tiếp đi.” Người đàn ông bá đạo lưu loát đem cậu đặt vào trong giường lớn của mình.
Lâm Lung ngơ ngác nhìn hắn lấy chăn bọc mình lại, sau đó bước vào trong phòng tắm,
Không lâu sau hắn toàn thân sảng khoái đi ra nằm xuống bên cạnh cậu, nói: “Ngoan, cùng ngủ với tôi, tới sáng nhớ gọi tôi dậy.”
Không cho cậu lấy một cơ hội phản kháng, Triệu Tích Diệp mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cậu, đem cậu ôm vào trong lòng, không bao lâu thì nặng nề đi vào giấc ngủ.
Vì thế, Lâm Lung vốn hoàn toàn không có ý định ngủ, chỉ nằm một chỗ cảm nhận nhiệt độ từ cánh tay nóng rực đang ôm lấy mình, tai lắng nghe tiếng hô hấp đều đều, nằm vậy cho đến trưa cũng cảm thấy mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
“Được rồi, rời giường được rồi đó, hai con heo lười!” Triệu Tích Văn vất vả tự mình nấu cơm trưa xong bất mãn đứng trước giường anh trai giận dữ, cầm lấy món đồ chơi lông xù ở bên cạnh giường nhắm hai người ném tới.
“Ừm.” Lâm Lung thoáng thẹn thùng xoay xoay thân mình, ý bảo Triệu Tích Diệp mở chăn ra ngồi dậy, bất đắc dĩ là người đằng sau chẳng hề động đậy, ngay cả hai mắt cũng chẳng thèm mở ra, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Vô lại, đi ra ngoài đi.”
Triệu Tích Văn hừ hừ mấy tiếng, nếu không phải biết anh hắn mỗi sáng rời giường đều bị huyết áp thấp thì hắn sẽ không để cho anh già ngang nhiên mà ăn đậu hủ của Tiểu Lung Lung như vậy đâu.
Trong phòng rốt cuộc khôi phục lại bình yên vốn có, Lâm Lung cảm giác đầu mình đang được vuốt ve.
“Nhóc con, ngủ quên mất.”
Hai người miễn cưỡng ngồi dậy, không khí trong phòng lúc mới tỉnh lại khiến cho người ta cảm thấy cực kì mờ ám.
“Lâm Lung, đêm nay tôi…” Triệu Tích Diệp nhìn mặt cậu, tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra: “Có lẽ sẽ phải đi ăn với đối tác, em đừng chờ tôi.”
Lâm Lung ngẩng mặt lên, biểu tình có chút cô đơn mà gật đầu, không nói một lời bước ra khỏi phòng khiến cho Triệu Tích Diệp cảm thấy vô cùng áy náy, hận không thể hủy luôn bữa ăn với mấy lão già người Mỹ kia luôn.
Dặn dò Triệu Tích Văn chăm sóc cẩn thận cho Lâm Lung xong, Triệu Tích Diệp lại rời khỏi nhà, nhưng hắn không ngờ đêm hôm đó Triệu Tích Văn cũng có lịch quay phim đột xuất, kết quả là Lâm Lung không thể không ở nhà một mình. Cậu cũng không muốn mình sẽ trở thành gánh nặng cho hai anh em, mặc dù có đôi chút lo lắng, nhưng chút tự tôn nhỏ bé khiến cho cậu không muốn nói ra điều đó.
Buồn bã ngồi trong “nhà” ngoại trừ mình ra thì chẳng còn ai khác, Lâm Lung không được tự nhiên mà đi đi lại lại, cuối cùng dừng lại bên cửa sổ ở mặt tiền.
“Trăng tròn…” Nhìn bầu trời đêm, cậu hà hơi lên cửa kính, mơ mơ hồ hồ nhìn ra ngoài.
Tò mò giơ ngón tay lên, viết vài đường nét, tới khi hoàn hồn thì mới mặt đỏ tim đập mà lau đi cái tên này, “Trời ạ, ta đây là đang…”
Hiểu được tâm ý của chính mình, trong lòng Lâm Lung bỗng dưng sợ hãi, cậu run run ngã ngồi xuống đất. Chuyện cấm kỵ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cậu bất tri bất giác mà đánh mất trái tim mình từ lúc nào, quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bờ nữa rồi.
Lẩm nhẩm tính toán, cậu đến thế giới mới này đã được gần một tháng. Tới lúc này, Lâm Lung đã học được cách sinh hoạt trong cuộc sống, nhưng vẫn chưa học được cách dung nhập vào xã hội này, cậu ngay cả một mình bước ra khỏi ngôi nhà này cũng không có dũng khí. Giống hệt như lúc ở Tô Châu, cậu chỉ là một phế nhân. Chua xót mà nở nụ cười, chẳng lẽ người như cậu nhất định chỉ có thể bán sắc mà nuôi sống bản thân và người nhà thôi hay sao? Nước mắt rơi ướt đẫmcả khuôn mặt, không dưng tự mình lại làm cho bản thân đau buồn nữa rồi.
“Ngốc quá, em khóc cái gì?!” Bị người khác hung hăng lấy tay lau đi nước mắt, Lâm Lung mắt đỏ hồng ngạc nhiên nhìn Triệu Tích Diệp đang ngồi trước mặt mình.
“Ngươi… Sao lại về sớm như vậy?”
“Tích Văn gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể không về sao?!… Đến đây, đi theo tôi rửa mặt, nhìn mắt em trông chẳng khác gì quả đào cả.” Nói xong hắn cầm tay Lâm Lung kéo vào trong phòng tắm.
Nhìn chằm chằm bản thân trong gương một chút, Lâm Lung cảm thấy hơi đỏ mặt, nam tử hán đại trượng phu lại khóc nhiều như vậy, chỉ sợ đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ cười vào mặt mình.
Triệu Tích Diệp cầm khăn mặt đã giặt qua nước lạnh, đắp lên hai mắt cậu, “Không được tôi cho phép thì không được lấy xuống.”
Lâm Lung ngoan ngoãn nghe lời, cảm nhận hơi nước mát lạnh bao phủ lấy hai mắt, bỗng nhiên lại phát hiện không khí xung quanh có vẻ là lạ.
“… A… Ngươi làm sao vậy?”
“Suỵt, đừng nói gì hết.”
Gì cơ? Bảo cậu đừng nói gì hết? Lâm Lung ngậm miệng lại, cằm bị những ngón tay ấm áp nâng lên. Cậu không hiểu gì cả, đáy lòng lại không nhịn được mà hoảng loạn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối bời.
Cảm giác bất an cuối cùng cũng thành thật.
“Ô…” Môi bị ép xuống làm cho cậu bất giác mà run lên, khăn mặt rơi xuống đất, trước mắt Lâm Lung là khuôn mặt phóng đại của Triệu Tích Diệp. Cậu trừng lớn hai mắt, hoàn toàn ngây người ra.
“Nhắm mắt lại!” Tuy rằng biết rõ Lâm Lung đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không có hiểu biết, nhưng vẫn chỉ có thể trách tên nhóc này không hiểu phong tình. May mắn bình thường cậu rất nghe lời hắn, Lâm Lung một lần nữa nhắm mắt lại, thân thể không biết từ lúc nào bị ép tới bên cửa. Vô cùng kịch liệt.
Cậu tựa như không chịu nỗi mà chân mềm nhũn ra, muốn nói cũng không nói được, cậu càng nói “Không cần”, Triệu Tích Diệp lại càng hôn sâu hơn.
Nếu không phải kịp thời nắm lấy cánh tay hắn, Lâm Lung suýt chút nữa đã bị ngã xuống. Hai người mỗi lúc một gần sát nhau hơn, tư thế cực kì mờ ám. Triệu Tích Diệp nắm lấy hai tay vô lực của Lâm Lung, bắt cậu ôm lấy cổ mình, cúi đầu tiếp tục chiếm đoạt đôi môi cậu.
Hắn không thể kiềm chế bản thân được nữa, Lâm Lung đối với hắn mà nói chính là một sự hấp dẫn không thể chối từ.
Cuộc sống hai mươi mấy năm của Triệu Tích Diệp rốt cuộc lại dây dưa vào một cậu bé mới có mười sáu tuổi này, mà đối phương lại hoàn toàn không phải là “người hiện đại.”
Người không nên yêu hắn cũng đã yêu rồi, tình cảm không nên lưu luyến hắn cũng đã lưu luyến mất rồi, Triệu Tích Diệp không muốn lo lắng nhiều nữa, chỉ cần một ngày Lâm Lung còn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ dốc lòng mà yêu thương cậu, mặc kệ kết cục có như thế nào.
Đúng vậy, mặc kệ tương lai phía trước còn đang chờ đợi họ có là như thế nào đi chăng nữa.