Sau một trận gào khóc như mưa, Tô Mạc lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh rồi mới về nhà.
Căn nhà đã sáng đèn từ khi nào. Bà Lâm Ngọc Kỳ đang mòn mỏi đợi Tô Mạc trên sô pha. Khuôn mặt già dặn không che giấu nổi quầng thâm mệt mỏi dướiđôi mắt nhưng vẫn mỉm cười với Tô Mạc:
- Con về rồi đấy à.
Nhìn vào những vết thời gian hằn sâu nơi khóe mắt của mẹ, cô bỗng thấy xótlòng. Tô Mạc gượng cười, cố để cho giọng nói của mình không đến nỗi runrẩy:
- Vâng, mẹ ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, còn con?
-…
Cuộc nói chuyện hết sức bình thường của hai mẹ con bỗng dưng có phần rón rén, mặc dù từng câu từng chữ vẫn ấm áp tình thương.
Sáng hôm sau, Tô Mạc tỉnh giấc từ rất sớm. Mí mắt cô giật lien hồi, lồng ngực cũng gờn gợn nỗi thấp thỏm.
Tô Mạc vốn không phải người mê tín ngưỡng nhưng vẫn thấy lo lắng bất an.Cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không hay đang lặng lẽ đến gần cònmình không có lối thoát.
Ngay khi đến trường cô đã hiểu ra nỗibất an đó đến từ đâu. Cổng trường Nhất Trung vẫn tấp nập người qua người lại như mọi khi nhưng hôm nay rõ ràng có gì đó rất khác thường. Baonhiêu đứa đang chen chúc nhau đứng đó ra chiều nhộn nhịp, những tiếngbàn luận, trò chuyện cứ va vào nhau rồi vỡ tan ra.
Ban đầu Tô Mạc chẳng thiết để ý vì bản thân cũng chẳng thích hóng chuyện đám đong nênchuyện huyên náo ấy chẳng thể níu chân cô. Nhưng lạ thay, cô đi đến đâu, thì những người xung quanh lại hướng sự chú ý vào cô đến đấy. Đột nhiên có đứa chỉ tay vài cô kêu tướng:
- Tô Mạc là con này này! Đúng nó đấy! Học bên lớp C! tớ biết nó mà!
Nghe thấy vậy, bọn học sinh kéo tới đông hơn, kéo theo những tiếng xì xào:
- Oài, vụ này thật hay đùa đấy?
- Có thật nó cặp bồ với đại gia không?
- Đúng là không ra gì!
Những lời chỉ trỏ tan vào nhau khiến Tô Mạc sực tỉnh. Cô cố chen qua đám đông đang lúc nhúc xung quanh. Cầng lúc những tiếng à, ồ lại càng vang lêndày đặc hơn. Cả lũ như ngầm hiểu ý nhau, dẹp sang một bên nhường đườngcho cô. Cô đã nhìn rõ những thứ đang nằm trên bức tường trước mặt.
Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là vài tấm hình cùng một tờ giấy in hoa viết vài dòng ngắn gọn.
Hai nhân vật chính trong toàn bộ các tấm ảnh chính là cô và Ôn Tư Niên.
Có bức thì cô đang nhón chân lên hôn anh thắm thiết, có bức thì Ôn Tư Niên vòng tay ôm cô từ đằng sau, có bức thì hai người đứng siết chặt lấynhau. Bức nào bức nấy đều chụp rõ ràng, lộ liễu, ai cũng có thể trôngthấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt cô, còn khuôn mặt Ôn Tư niên thì bị làm mờ. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của đôi nam nữ quanhững cử chỉ tình cảm được phô bày rõ nét.
Cho dù, thật ra giữa họ chẳng có chút lien quan gì đến nhau hết.
Nội dung tờ giấy trên tường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chúng nói côlà một con hàng không cần mặc cả bám ví đại gia, mới ngần ấy tuổi đã chõ mồm đi làm bồ nhí, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Ai cũng đãhiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tô Mạc chết đứng tại chỗ, những lời đàm tiếu vẫn nổ lùng bùng bên tai cô, hàng loạt ánh mắt sắc như dao cứ đuanhau giày xéo thân cô.
Cơn lạnh bắt đầu bủa vây lấy toàn thân TôMạc, bất giác cô đưa hai tay ôm chặt đôi vai và chậm rãi, lặng lẽ nhưmột cái bóng rút lui khỏi đám đông và đi về phía phòng học đằng xa.
Mãi cô mới đi được đén nơi cần đến nhưng vừa đặt chân tới cửa, căn phòng huyên náo bỗng chốc lặng yên tới lạnh xương sống.
Bằng ấy con người như bị khóa miệng hết một lượt, hình như chuyện mấy tấmảnh kia đã được truyền miệng từ cổng trường vào trong lớp học. Tô Mạc vờ như không có chuyện gì, cô cố vươn thẳng người và bước vào lớp với vẻkhông có gì là sợ sệt. Nhưng chỉ được một bước, hàng loạt nắm giấy đuanhau đáp lên đầu cô. Diệp Tử Khiêm lạnh lùng nhìn cô và tỏ ra kinh miệt:
- Xin lỗi, đây là chỗ để bọn naỳ học, không chứa chấp loại gáo mất nếtnhư cậu. – Câu nói ác nghiệt phá tan lớp vỏ bọc mà Tô Mạc cố gồng mìnhlên giữ.
Trông cô đứng bơ vơ ngoài cửa thật thảm hại, sau đó baonhiêu con mắt đổ dồn vào người cô như hàng ngàn chiếc gai đang chen chúc bủa vây mà cô không biết chạy đi đâu cho thoát.
Tô Mạc cắn chặtmôi, làn môi mỏng của cô như bị răng cắn cho nát nhừ. Nhưng phải thế cômới có thể tự xốc lại mình và tiếp tục bước vào lớp.
Quãng đườngtừ cửa tới bàn học chẳng là bao nhưng hôm nay cô phải lê từng bước, từng bước vô cùng mệt nhọc và vất vả như phải mất một thế kỉ mới đi được đến đó.
Thế mà vừa đặt cặp sách xuống, Diệp Tử Khiêm đã đùng đùngđứng dậy. Chân tay cậu mạnh bạo tới nỗi bàn ghế va vào nhau lọc cộc,bọn trong lớp đứa nào cũng quay lại nhìn. Những lời sau đấy tuôn ra từmiệng cậu lại càng cay đắng, cô có muốn phớt lờ cũng không được:
- Hừm, không biết xấu hổ hay sao mà còn mò tới lớp, không sợ làm bẩn mắtngười khác à? – Câu ấy nói cho ai nghe, tất thảy đều hiểu rõ.
Ngày thường Diệp Tử Khiêm vốn lạnh lùng, ít nói và cũng chưa bao giờ tỏ raác khẩu trước mặt mọi người như vậy. Vì lẽ ấy cả lớp ai cũng sửng sốt,cho dù Tô Mạc là người trong cuộc vẫn tự cho đó không phải việc củamình, cô lẳng lặng lấy cuốn sách tiếng Anh ra đọc. Không ai biết bàn tay cô đang run run vò chặt vào nhau.
Ngô Du Du lo lắng cho Tô Mạc lắm, cô khẽ khàng hỏi:
- Này, cậu không sao chứ?
Đáp lại chỉ là những cái lắc đầu lặng lẽ, khuông mặt ôn nhu của cô nhìnnghiêng trông thanh tú như một bức chân dung đẹp. May thay, tuy bầukhông khí căng thẳng nhưng tiết học vẫn trôi qua bình yên. Giờ nghỉtrưa, Ngô Du Du rủ Tô Mạc đi ăn cùng, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối. Lúcđó ai ai cũng kéo nhau đi ăn hết rồi nên chẳng mấy chốc phòng học chỉcòn lại mình Tô Mạc.
Khi căn phòng đã hoàn toàn trống vắng, TôMạc mới cảm thấy thư thái đôi chút. Cô lủi thủi đi xuống cuối lớp rồingồi thụp xuống. Ngọn gió cuối thu luồn qua khung cửa khép hờ, khẽ vevuốt toàn thân cô, lâu lắm rồi cô mới có cảm giác yên bình thế này.
Cô khẽ nhắm mắt và mong mình tan luôn vào cơn gió ấy biết bao, để bay đikhắp nơi tha hồ tự do mà chẳng có phiền não. Nếu lỡ yêu ai đó, nàng giócó thể âm thầm quang quẩn anh, lặng lẽ bảo vệ anh mà chẳng ai hay biết.Giá mà được vậy thì hạnh phúc biết mấy!
Ô hay, thế hóa ra những thứ ấy cô không còn tư cách hay sao mà ao với chả ước?
Cảm giác đắng ngắt dâng lên trong cổ họng cô. Đột nhiên cánh cửa vang lên tiếng “két”.
Diệp Tử Khiêm đứng trân trân trước cửa nhìn vào. Đôi mắt hoa đào ngày thường của cậu rất sắc sảo, nhưng hôm nay nó mờ đục đi vì bên trong như hỗnđộn bởi ngàn thứ trái ngang, mà cũng như trống rỗng.
Tô Mạckhông muốn giáp mặt với cậu đành đứng dậy toan bỏ ra ngoài. Diệp TửKhiêm quay lai với, không phải để đẩy cửa bỏ đi mà là khóa chặt nó lại.
Cửa sau phòng học vốn đang khóa, giờ cửa trước cũng bị cậu khóa luôn, cănphòng như biến thành một ngục tù bí bức. Mọi bức rèm đều được kéo kínnên đứng từ ngoài không ai có thể nhìn thấy bất cứ chuyện gì đang xảy ra bên trong. Bất giác cô cảm thấy nguy hiểm đang ập tới nên chỉ biết hành động theo bản năng.
Cô nhanh chân chạy ra lối thoát gần nhất làcửa sau, chưa kịp chạm tay vào khóa thì Diệp Tử Khiêm đã lao tới đè ậpcô xuống mạt bàn khiến cho toàn thân choáng váng. Diệp Tử Khiêm lạtngười cô lại một cách thô bạo và trợn trừng mắt nhìn đầy vẻ tàn nhẫn,hung ác khiến cô không dám cựa quậy.
- Diệp… Diệp Tử Khiêm, cậuđịnh làm gì? – Cô run lẩy bẩy khi biết nguy hiểm chỉ cách mình tronggang tấc, cô co cụm người lại như thể chỉ cần làm vậy là thoát.
Hơi thở hầm hập cửa cậu phả rát rạt lên mặt, lên cổ cô từng hồi khiến toàn thân cô lại càng run lên mãnh liệt.
- Tôi muốn làm gì á? – Diệp Tử Khiêm nhếch mép cười và từ từ ghé sát vàotai Tô Mạc. – Thế cậu nghĩ là tôi muốn làm gì? Cậu là món hàng không cần mặc cả, Ôn Tư Niên được đụng vào, lẽ nào tôi lại không? – Nói rồi cậucắn thật mạnh vào tai Tô Mạc khiến nước mắt cô tuôn ròng ròng.
-Diệp Tử Khiêm… Cậu.. bị điên à… - Tô Mạc không thể bình tĩnh được nữa.Người con trai nhẹ nhàng liếm lên vành tai cô, dần dần theo tai chạyxuống cổ, xuống dưới xương quai xanh, và rồi…
Diệp Tử Khiêm thấylớp áo đồng phục trên người cô thật vướng víu nên thản nhiên tháo tunghàng cúc trên ngực. Cậu hung hăng như thể muốn xé tung lớp áo ấy ra,tiếng chỉ đứt vang lên giữa những ngón tay điên cuồng.
Tô Mạc lấy hết sức bình sinh để ngăn cản nhưng nào đọ nổi với sức của Diệp Tử Khiêm lúc này.
Thân thể hai người mỗi lúc một áp sát vào nhau. Diệp Tử Khiêm hôn lên cổ cômột cách bấn lọa tựa loài quỷ dơi đang khát máu con mồi. Tất cả những gì cậu định làm là để lại dấu vết của mình trên người cô.
Nhưng khi cảm thấy cơ thể cô đang run lên mỗi lúc một mạnh, cậu thấy cứ như aiđang hắt nước lạnh vào mặt mình. Cậu như sực tỉnh và lúc này mới nhìn rõ Tô Mạc đang thảm hại xơ xác thế nào. Tóc tai cô rối tung như quạ xới,đôi mắt đen láy trở nên hoang mang vô định như bị ai cướp mất hồn còntoàn thân run lên tựa sốt rét.
Cậu sững người, ngập ngừng chạmtay vào xem cô thế nào. Nhưng khi đầu ngón tay khẽ chạm vào khe khẽ, côlại càng run lên ác liệt hơn và né vụt sang một bên như cái máy. Cô corúm người ôm chặt đầu và lầm bầm như con thú sập bẫy thợ săn:
- Đừng có lại gần… Đừng có lại gần…
- Được, tớ sẽ không lại gần. – Diệp Tử Khiêm giơ tay ra hiệu đầu hàng,sau khi lùi lại vài bước cậu mới dám lắp bắp hỏi. – Tô Mạc, cậu khôngsao chứ?
Cô gái đang run rẩy chỉ biết vò võ ôm chặt lấy hai bờvai, không buồn ngẩng lên nhìn cậu. Trông cô đáng thương đến mức thêthảm. Diệp Tử Khiêm mắm môi tỏ vẻ day dứt, mãi mới nặn ra vài chữ:
- Tớ không cố ý làm vậy đâu… Tại tớ tức quá…
-…
- Sáng nay cũng thế, tại tớ tức quá… Cậu… Cậu không để bụng chứ…
-…
- Thôi được, tớ biết cậu không thể không để bụng. Thế cứ đánh tớ cho nguôi giận đi, tớ cho cậu đánh.
-…
- Cậu muốn đánh bao nhiêu cũng được.
-…
- Này! Chưa bao giờ thằng này phải xuống nước thế đâu! Khôn hồn thì nói gì đi chứ?
- Tôi muốn đánh bao nhiêu cũng được đúng không? – Mãi một lúc sau giọng nói yếu ớt của Tô Mạc mới yếu ớt vang lên.
- Hả? – Diệp Tử Khiêm giật mình, Tô Mạc tuy vẫn còn đang run như cầy sấy nhưng đã ngẩng được khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Diệp Tử Khiêm tỏ ra bực dọc và cằn nhằn:
- Nói bao thứ mà không vào tai, có mỗi câu này lại nghe rõ nhất là sao hả?
- Thế tóm lại có để tôi đánh không? – Tô Mạc vẫn run rẩy, giọng nói vẫn lí nhí và như vấp vào nhau.
Diệp Tử Khiêm nhếch mép xuống nước:
- Thôi được rồi! Biết rồi, khỏi phải nói! Đây, đứng yên một chỗ không đánh trả đấy! Đánh cho sướng tay đi thì thôi!
Vừa dứt lời, cô đã ập vù vù tới như một cơn bão và bắt đầu rat ay không thương tiếc:
- Đồ khốn!
Tuy sức lực có hạn nhưng cô vẫn khiến Diệp Tử Khiêm đau điếng. Đại thiếu gia vừa che mặt vừa kêu lên sửng sốt:
- Này, đánh thật à…
Chưa dứt lời, một cái tát đã đáp bốp vào mặt cậu.
- Tô Mạc! Dám đánh nữa à!