Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 47: Suy nghĩ nửa mùa của kẻ khác người Ngân Thư Sinh



Lại nói hôm đó Kim họa sĩ sau khi được Phạm Khinh Bachỉ bảo thì giống như là thu được chí bảo. Hắn đến Hoan Hỉ Thiên mua một quyển 《PhượngCầu Hoàng 》, mọichiêu thức của nhân vật nam chính đều nghiên cứu cả, rồi tràn đầy khí thế bắtđầu đi tìm Tiểu quả phụ. Ai ngờ…

Ngày thứ nhất, hắn ngâm thơ dưới tường nhà nàng bịnàng hắt một chậu nước. May là hắn phản ứng nhanh nhẹn nên tránh thoát .

Ngày hôm sau, hắn hẹn nàng đi dã ngoại. Trên bờ sônghắn đánh đàn, bị nàng đẩy mạnh xuống sông, may là hắn biết khinh công mà lướttrên mặt nước để lên bờ.

Ngày thứ ba, hắn xuất đòn sát thủ tặng bảo ngọc gia truyền! Quả nhiên! Tiểu quả phụ bịhắn làm cảm động! Nàng đã ra gặp hắn! Lại còn cười đến rạng rỡ! Nhưng mà! Nàngđang nói gì vậy? Cái gì gọi là “Ta rất thích miếng ngọc này, ta đồng ý khôngđem việc ngươi bất lực nói ra ngoài. Sau này ngươi không cần giở các thủ đoạnnữa được không?”

Ai bất lực? Ai! Bất! Lực!!!

”Nàng lại còn nói ta bất lực … Ta bất lực … Tabất lực …”

Lại nói ở nơi khác, nét mặt Giải Đông Phong cũng khônghề dễ coi. Hắn từ Hộ Bộ tan việc, trên đường đi nhận được cái nhìn soi mói kỳdị của mọi người. Tuy nói hắn tự biết không được tính là loại anh tuấn tiêusái, nhưng mà không đến mức chỉ trong một đêm thành diện mạo khó nhìn đến nỗilàm cho nữ nhân toàn thành căm phẫn? Mọi người đều coi hắn như kẻ có thù giếtcha với họ, đau lòng tức giận trợn mắt nhìn hắn. Điều kỳ quái nhất chính là lạicòn có người ném cải trắng thối vào hắn!

Đúng lúc lão quyết định tóm một người lại để hỏi rõràng thì liền nghe được bên cạnh có mấy người đang rỉ tai thì thầm.

“Không nhận ra được, Thượng thư keo kiệt lại có sởthích đoạn tụ*, không phải hắn cũng có phu nhân rồi sao?”

*đoạn tụ: yêu người đồng giới

“Cái này ngươi không biết đâu, đó đều là thủ thuật chemắt!”

“Không nghe nói gần đây Giải phu nhân không được vuià? Ai biết liệu có phải bị hắn ta …”

“Oa nghiệp chướng. Nhưng mà Thái phó đại nhân là ngườicó tài có sắc, cũng khó trách khiến hắn động tâm!”

“Các ngươi đều nghĩ thế sao? Trong sách cũng khôngviết rõ, không chừng Thượng thư là nữ giả trang nam trang đấy?”

“Phắn, ngươi nhìn xem hắn ấy có điểm nào giống như nữnhân? Nói Thái phó là nữ giả trang nam trang thì còn đáng tin một chút!”

Hắn nhạy cảm nghe được từ “sách” , lập tức chạy nhanhvề nhà cầm quyển sách hôm qua đưa tới chưa kịp xem. Vừa mới đọc thì liền sôimáu giận điên cuồng, hắn không nói hai lời liền chạy tới Hoan Hỉ Thiên.

“Bọn họ lại còn nói ta đoạn tụ… Ta đoạn tụ… Ta đoạn tụ…”

Kết quả là khi Thư Sinh nghe thấy tiếng thét chói taibèn phá cửa mà vào thì nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Kim họa sĩ và Giải ĐôngPhong đầy nham hiểm đang thì thào tự nói. Một người không ngừng nói “Ta bất lựcta bất lực”, một người liên tục lẩm bẩm “Ta đoạn tụ ta đoạn tụ”. Còn nương tửnhà hắn đang hơi hơi nhô đầu ra từ gầm bàn.

“Nương tử, nàng không sao chứ?” Đầu tiên phải quan tâmđến người nhìn bề ngoài có vẻ gặp nguy hiểm, mặc dù hai người khác thoạt nhìnso với nàng càng giống như có vấn đề hơn.

“Không sao.” Phạm Khinh Ba thấy Thư Sinh thì tronglòng trấn tĩnh vội vàng chui ra khỏi gầm bàn rồi nhào tới. Chuyện lục đục đêmqua tạm thời quên biến.

“Ưm.” Thư Sinh đỡ được nàng. Hắn suy nghĩ một chút,mặc dù có người ngoài nên khó tránh khỏi thất lễ, nhưng cuối cùng cũng khôngđẩy nàng ra. Hắn nhìn qua hai người bên kia rồi cúi đầu hỏi “Kim huynh bất lực,Giải đại nhân đoạn tụ thì sao phải tìm nương tử gây phiền toái?”

Phạm Khinh Ba vô tội chớp mắt “Ta cũng không biết.”

Vừa dứt lời, liền nhận luôn hai luồng mắt giết ngườicủa kẻ khác “Phạm! Khinh! Ba!”

Phạm Khinh Ba dựa vào trong lòng Thư Sinh, lại lần nữaphủ định cảm giác của chính mình lúc mới gặp gỡ hắn. Ai nói hắn là kẻ yếu ớt?Ai nói hắn không tạo ra cảm giác an toàn? Giờ phút này có hắn bên cạnh thìthiên hạ đệ nhất cao thủ và thiên hạ đệ nhất quyên thần trước mắt đang la hétvới nàng đột nhiên trở nên không đáng sợ. May mà hắn không bị điệu bộ ti tiệnđáng ghét của nàng hù dọa chạy mất dép. May mà hắn đủ cổ hủ, sống chết cũng cứquấn quít lấy nàng đòi phụ trách. May mà nàng không để hụt hắn.

Thoáng nghĩ là làm, nàng vòng tay xiết chặt lưng hắn“Tướng công, bọn họ thật hung dữ.”

Lần này không chỉ có khiến hai vị khổ chủ Kim họa sĩvà Giải Đông Phong, ngay cả Thư Sinh cũng nhịn không được cùng có ý nghĩ. Giọngđiệu nương tử buồn nôn lại làm càn đến như vậy thì có thật là do sợ hãi, chứkhông phải cố ý trêu tức bọn họ rồi thuận tiện ăn đậu hũ của hắn không?

“Thư huynh, chuyện này không liên quan đến huynh. Tốtnhất huynh nên tránh ra.” Kim họa sĩ gắng sức kìm chế mở miệng.

Lời này Thư Sinh không thích nghe nên mở miệng đầychính nghĩa: “Khinh Ba là phu nhân nhà ta, chuyện của nàng đương nhiên chính làchuyện của tại hạ.” Dừng một lúc hắn lại uyển chuyển nói: “Kim huynh, huynh cóbệnh không tiện nói ra thì tìm phu nhân ta thì có ích gì? Nghe nói ít ngày nữaThánh Thủ sẽ tới kinh thành, huynh cùng ông ta cũng coi như có giao tình, tatin là ông ta sẽ không đến nỗi thấy chết mà không cứu.”

“Ai nói ta có bệnh không tiện nói ra!” Kim họa sĩ phátđiên rít gào.

Thư Sinh sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ bèn nói liên tục:“Vâng vâng, Kim huynh không có bệnh không tiện nói ra, tại hạ đã hiểu đã hiểu.”Vừa nói, lại còn làm ra vẻ biết bụng dạ người khác không muốn nói, bộ dáng thìthể hiện rõ kiểu “Cùng là nam nhân nên ta hiểu đây không phải là chuyện gì tốt,huynh không muốn nói toạc ta cũng là chuyện đương nhiên”.

“Phụt.”

Đôi vợ chồng cũ Giải Đông Phong và Phạm Khinh Ba vốncực kỳ hiểu ý nhau cùng phát ra một tiếng cười, và nó rốt cục đã trở thành mộtsợi rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Kim họa sĩ bùng nổ, rút Kim Bút bên hông ra,chỉ tay về phía Thư Sinh “Nhiều lời vô ích, đánh rồi hãy nói!”

(Min: đến chịu đôi này, đệ nhất giang hồ Kim hoạ sĩdùng Kim bút, đệ nhị giang hồ Ngân Thư Sinh dùng Ngân bút =)), và đệ nhất đệnhị dùng bút đánh nhau, đệ nhất tuy thắng như dưỡng thương 1 tháng, đệ nhị thìchẳng làm sao =.=)

“Ôi, nói rất hay, Kim huynh làm sao vậy?” Thư Sinh ômPhạm Khinh Ba đứng né sang một bên.

“Ai nói với ngươi là rất hay!” Kim Bút của Kim họa sĩquét một vòng làm cho Thư Sinh buông Phạm Khinh Ba ra.

“Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, Kim huynhđừng như vậy…” Thư Sinh liên tục né tránh, nhưng không đáp trả.

“Ngân Bút của ngươi đâu?” Kim họa sĩ từng bước tớigần.

“Đã giao đưa cho phu nhân ta làm vòng tay rồi. DiệpCác chủ tay nghề rất tốt, giá cả lại hợp lý. Kim huynh nếu có hứng thú cũng cóthể tìm đến chỗ hắn.” Thư Sinh rất thích chia sẻ, chưa bao giờ giấu làm củariêng. Hơn nữa Diệp Các chủ giúp hắn có được phu nhân, cho nên hắn giới thiệuchuyện làm ăn thì cũng coi như bánh ít đi, bánh quy lại.

“Thật đúng là phải cám ơn ngươi rồi.” Kim họa sĩ cắnrăng, Kim Bút trong tay trong nháy mắt biến ảo ra mấy chiêu, tỏ rõ ý định nếukhông buộc được hắn ra tay thì thề không bỏ qua.

“Không cần cám ơn, chỉ mong Kim huynh xem đi. Huynhđộng võ đối với người đọc sách trói gà không chặt như tại hạ kỳ thật có thíchhợp hay không?”

“Ngươi mà tay trói gà không chặt? Ai tin? Ha ha, tanói ta còn là xử nam thì ngươi tin sao?” Kim họa sĩ tức giận cười gằn.

“Tại hạ đương nhiên tin.” Thư Sinh đáp lại như lẽđương nhiên, nhưng trong đôi mắt chính trực rõ ràng viết: ngươi không phải làbất lực còn gì.

“… A a a a!”



“Nam nhân nhà ngươi thật là hiếm thấy, bản lĩnh gâythù chuốc oán quả thực là không ai địch nổi.” Nhìn cảnh hai bóng dáng một đuổimột trốn, một công một né, Giải Đông Phong thở dài nói. Đúng vậy, hiện tại Kimhọa sĩ hoàn toàn quên sự tồn tại của kẻ đầu sỏ gây ra việc mà chỉ một lòng muốntìm Thư Sinh để xuất chiêu ngươi chết ta sống.

Phạm Khinh Ba chống tay vào má, vẻ mặt có chút hiuquạnh “Ôi, ngươi vừa nói vậy làm ta cảm thấy có chút cô đơn.”

Giải Đông Phong nhìn nàng một cái “Ngươi yên tâm, còncó ta.” Thù hận của hắn đúng là vẫn dồn trên người nàng, không chút nào bị cuốnlệch đi.

Phạm Khinh Ba đờ người, đôi mắt giả tạo khẽ phóng đến“Gì thế, rõ ràng ta không viết về ngươi. Những người trong thành đó ăn no rửngmỡ tưởng tượng bậy bạ. Tại sao có thể đổ lên đầu ta? Ta bị oan …”

Giải Đông Phong nheo mắt cười đầy nham hiểm: “Thám hoatrẻ tuổi, làm quan Thượng thư, dung mạo xấu xí, chỉ giỏi vét tiền. Ngươi thấymười sáu chữ này rất khó liên tưởng đến ta hả?”

Phạm Khinh Ba giơ tay giải thích: “Trên trang đầu củasách ta có viết: vốn là chuyện xưa, chỉ do hư cấu, giả sử tương đồng, cũng làtrùng hợp.”

“Hừ.” Giải Đông Phong chắp tay, hiển nhiên là khôngchấp nhận lời giải thích này.

Phạm Khinh Ba nghiêm sắc mặt, đột nhiên nghiêm túc:“Kỳ thật, việc này thật sự không thể trách ta.”

Giải Đông Phong nhướn mày, Phạm Khinh Ba nhìn hắn mộtlúc lâu mới thở dài một hơi. Lại còn rót cho hai người mỗi người một chén trà,sau đó mới chậm rãi nói: “Viết chuyện tình sử của mỹ nhân ca ca trước đó ngươicũng biết, hơn nữa còn vui mừng khi việc đã thành. Mặc dù trong lòng khó chịuviệc ngươi lừa gạt hôn lễ của ta, nhưng thực sự ta không nghĩ tới việc đùa giỡnlớn như vậy.”

Nói thật thì hai phu quân của nàng đều là cao thủ gâythù chuốc oán “Ngươi biết mấy năm nay mình đã hãm hại bao nhiêu người không?Bao nhiêu người hận không thể ăn sống nuốt tươi ngươi. Làm sao ta còn gióngtrống khua chiêng để lộ điểm yếu của ngươi ra ngoài? Từ khi ngươi dẫn ta rờikhỏi Giả Y cung, ta luôn coi ngươi là người thân. Ta cũng từng nghĩ tới, nếunhư ta và ngươi đều không gặp được người có thể cầm tay suốt đời thì như vậy,làm vợ chồng cả đời cũng là rất tốt.”

“Thì ra là ngươi vẫn có suy nghĩ xấu như vậy đối vớiLão Tử.” Giải Đông Phong than thở, âm lượng đã nhỏ đi rất nhiều. Hắn vuốt tócsang một bên để lộ vành tai ửng hồng.

Ánh mắt Phạm Khinh Ba ấm áp, nhưng trong lòng thầm bậtcười. Kỳ thật vị Thượng Thư hẹp hòi người gặp người sợ này lại có tính thật sựtrẻ con, khi xích mích thì lại thích tự xưng Lão Tử. Đều là thói quen nhiễm từngười nào đó mà ra. Nàng dựa theo ý của hắn mà nói: “Đúng vậy, lúc ấy cảm giácđược ngươi có quyền lại có tiền, lại còn không thích năm thê bảy thiếp. Mà quantrọng nhất là ngươi không đẹp lại còn xấu tính, nên cơ bản không có người tranhgiành với ta.”

“Hừ.” Tiếng của Giải Đông Phong lại to lên “Tiểu Phạm,ngươi như vậy là không được. Cái này phải gọi là không ăn được bồ đào thì nóibồ đào còn xanh!”

Phụt, hắn nói hai câu còn cao giọng hết cả lên. Nụcười trên mặt Phạm Khinh Ba càng tươi, nàng tiếp tục bảo: “Ừ, hạt bồ đào củangươi có khả năng ngọt, ngọt đến nỗi có người ngẩn ngơ ở nhà ngươi suốt mộttháng. Huyên náo đến người mù cũng nhìn ra là bồ đào đã có chủ.”

“Cái gì mà có người có chủ, lão, Lão Tử là hoàng kimbồ đào còn độc thân!” Giải Đông Phong trừng mắt nhìn nàng, bắt đầu nói lắp hiếmthấy.

Phạm Khinh Ba điêm đến là dừng, lại quay về đề tài cũ“Trước khi ta viết sách không phải đã trò chuyện mấy lần cùng mỹ nhân ca casao? Hỏi ca ca về những người đã gặp thì thấy nói nhiều nhất chính là về ngươi.Ta thử dò xét hỏi thêm một chút về vấn đề có liên quan ám chỉ giới tính thìphát hiện ca ca cứ biết là nói, đã nói là nói hết. Giống như là ra sức dẫn dắtta hướng tới điều nào đó cần viết. Mỹ nhân ca ca không phải không biết điều taviết ra sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng ca ca lại vẫn làm như vậy. Cho nên ta đoán,trong triều có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Liệu có phải hắn đang bố trígì đó hay không?”

Giải Đông Phong càng nghe sắc mặt càng nặng nề. Đếnkhi nàng nói xong thì lông mày đã nhăn tít. Hắn bỗng đứng lên, vội vàng đi haibước thì thấy hai người vẫn còn đánh nhau. Bỗng nhiên hắn nhớ ra bèn quay đầuthông báo: “Đánh nhau làm hỏng đồ đạc thì nhớ bắt bọn họ bồi thường.”

Khi bóng dáng của hắn biến mất sau cửa, Phạm Khinh Balau trán đầy mồ hôi, thở phào một hơi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chânquay lại.

“Nam nhân nhà ngươi hình như rất thích đạp cửa?” GiảiĐông Phong đá đá vào đám đồ rải ra khắp nơi trên mặt đất trong phòng, bấm đốtngón tay mà tính toán “Hơn nữa lần trước đạp hỏng cửa nhà ta, tổng cộng mộttrăm năm mươi lượng. Nay khấu trừ vào iền nhuận bút của ngươi.”

Nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm không thể tin nổi củaPhạm Khinh Ba, Giải Đông Phong cười hắc hắc “Ngươi cho là nói nhiều những lờigợi tình buồn nôn như vậy thì Lão Tử sẽ quên đi món nợ của các người? Cửa sổcũng không có đâu! Lão Tử mới không để mình bị lôi đẩy lung tung đâu!”

Nói xong, hắn khịt khịt mũi vênh váo tự đắc rời đi.

Lần này là đi thật. Phạm Khinh Ba lại sửng sốt mộthồi, vừa vịn vào bàn nở nụ cười. Còn nói hắn sẽ không để bị lôi đẩy lung tung,từ trước đến giờ hắn luôn bắt đền gấp đôi, lần này lại chỉ cần khấu trừ giá cũ.Đối với kẻ vắt cổ chày ra nước như hắn mà nói thì thế đã được coi là bị lôi đẩylung tung chưa?

Sau khi cười xong, quay đầu lại nhìn thấy hai vị kiavẫn còn chơi trò ngươi đuổi ta chạy, nàng ho nhẹ vài cái rồi sau đó cất giọnglanh lảnh: “Ngũ Tỷ vốn họ Trương, lúc còn nhỏ cha mẹ đều mất nên được cô chúnuôi dưỡng. Cô chú nhà nghèo bị cuộc sống cưỡng bức nên năm nàng mười một tuổithì bán vào kỹ viện…”

Ung dung đọc đến đây, dừng lại.

“Sau đó thì sao? Sau khi bị bán vào kỹ viện đó? Nàngta không bị bắt nạt chứ? Kỹ viện nào đấy?” Kim họa sĩ từ lúc nghe thấy nhắc tênNgũ Tỷ liền ngừng đánh nhau, giờ phút này ghé vào trước người Phạm Khinh Ba màliên tục thôi thúc hỏi, vẻ mặt muốn đập nát kỹ viện.

Phạm Khinh Ba cũng không thừa nước đục thả câu, móc từtrong tay áo ra một xấp giấy đưa cho hắn “Nè, đừng nói ta không giúp ngươi. Ởđây là tất cả chuyện về Ngũ Tỷ mà ta biết. Chuyện về Phượng Cầu Hoàng cũngkhông phải ta cố ý chỉnh ngươi, chỉ là muốn xem qua ngươi đối với Ngũ tỷ của tacó bao nhiêu thành ý.”

Kim họa sĩ giật lấy xấp giấy, vừa lật lật xem vừa hồnghi hỏi: “Ngươi cam đoan trong này viết đúng theo sự thật?”

“Ta cam đoan, những câu chuyện đó đều là thật.”

“Hừ, nếu như bị ta phát hiện có nửa câu giả dối, ngươicứ chờ ta tung ra tin đồn nam nhân của ngươi cầm bản đồ kho báu tiền triều!”Kim họa sĩ vừa nói vừa gấp xấp giấy kia lại rồi đút vào trong bụng mà nghênhngang mà đi.

Thư Sinh vẫn đang sờ đầu khó hiểu suy nghĩ một chút,nhìn theo hướng hắn ta rời đi mà dặn dò một câu: “Nhớ đi tìm người tài xem,đừng có giấu bệnh sợ thầy thuốc!”

Rầm. Bên ngoài vọng vào một tiếng trượt chân đập thẳngvào cửa đặc biệt vang dội.

Thư Sinh yên lặng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn hơi khôngđành lòng mà nhắc: “Người phong lưu tiêu sái giống như Kim huynh mà lại có bệnhkhông tiện nói ra như thế, hẳn là đau khổ trong lòng so với người thường còntăng thêm vài phần.”

Phạm Khinh Ba gật đầu, hoàn toàn đồng ý “Bất kể là ai gặp ngươi cũng đều phải đau khổ mộtphen.”

“Gì cơ?” Thư Sinh chớp chớp khó hiểu.

“Không có gì, khen ngươi ý mà.” Phạm Khinh Ba thuậnmiệng đáp cho qua, sau đó quay lại bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.

Khóe mắt Thư Sinh giật giật, nhăn mặt “Ngương tử, nànglại bắt đầu theo bản năng cảm thấy vi phu nghe không hiểu tiếng người rồi đấy.”

“Chà, thì ra tướng công nhà ta nghe hiểu được tiếngngười đó. Thật lợi hại.” Phạm Khinh Ba tiếp tục nói cho có lệ, kéo cái bao ThưSinh đeo chếch trên lưng để cất đồ mang về nhà. Đột nhiên nàng thấy một quyểnsách trông cực kỳ quen mắt “Đây là cái gì?”

Thư Sinh rốt cục nhớ ra mục đích của mình khi tìmnàng, vẻ mặt phấn khởi vội vàng vội vàng vội vàng mở ra một tờ mang theo kia màhỏi: “Nương tử, trong sách thì cô nương này rõ ràng chung tình với Tần công tử.Vì sao trước mặt Trần công tử lại luôn nói Lý công tử tốt?”

… Đồ ngốc này bắt đầu nghiên cứu ngôn tình tiểuthuyết? Là do bị thái độ khác thường của nàng hôm qua làm khiếp sợ? Phạm KhinhBa làn môi ánh mắt tràn đầy vui vẻ, mặc dù không trông cậy vào việc hắn sẽnghiên cứu ra điều tâm đắc gì đó, nhưng chỉ cần nhìn điệu bộ chăm chú của hắnlà nàng liền cảm giác thấy dễ thương vô cùng .

“Bởi vì Tần công tử ngốc nghếch nên cô nương ấy cố ýlàm cho hắn ghen.”

“Tại sao?” Thư Sinh vẫn không hiểu.

Phạm Khinh Ba dẫn hắn đi ra cửa hông, cẩn thận khóa kỹcửa nẻo rồi đi dọc theo ngõ hẻm vừa đi vừa đáp: “Bởi vì nữ nhân vẫn thích nhìnnam nhân mình thích ghen tuông vì mình. Nhân tiện kiểm tra trong lòng nam nhânthì mình quan trọng tới đâu.”

Thư Sinh im lặng. Mặc dù hắn thường xuyên ghen, nhưnghắn vắt hết óc cũng không tìm ra Phạm Khinh Ba từng khen ai ở trước mặt hắn.Hắn chán nản lại lần nữa nhận định nương tử nhà hắn quả nhiên cũng không chungtình với hắn. Hắn không cam lòng, lại hỏi: “Nương tử, nàng nói một nữ nhân vốncũng không hoàn toàn chung tình với một nam nhân. Cuối cùng có khả năng thayđổi tâm ý không?”

“Đương nhiên có thể rồi.” Phạm Khinh Ba vẫn cho làđang nói về tiểu thuyết “Giống như những câu ‘cuộc sống sau hôn nhân’ ‘ lâungày sinh tình ‘ cuối cùng mới nhận ra ‘ đều là có từ rất hay gặp trong loạitruyện này. Ta cũng thích kiểu như thế, cho nên cảm thấy câu ‘vừa thấy đã yêu’khó có thể tin.”

“Vi phu cũng không phải vừa thấy đã yêu đối với nàng.”Hắn có nhớ mình phải đến lần thứ mấy gặp nhau mới chung tình. Dù sao với loạicảm giác mà nương tử nhà mình không đáng tin thì có lẽ trước tiên cứ phủ nhậnrồi nói tiếp.

Ai ngờ Phạm Khinh Ba không hiểu được ý tứ đến mức độđó, nhưng vì hắn phủ nhận nhanh như vậy nên kiên quyết làm trái tim thuỷ tinhmột phen. Sau đó những việc luôn cố gắn hết sức để quên lại hiện lên trước mắt,ví dụ như cái nàng Đào Kim Kim kia.

Nàng tự nhận mình không phải người cố tình gây sự,rảnh rỗi đi tìm việc. Nhưng cái cảnh Thư Sinh và Đào Kim Kim ở trước sân vẫnkhông quên được.

Mặc dù Đào Kim Kim luôn miệng nói không nhớ từng luitới với người Trung Nguyên. Còn lúc nàng làm bộ như lơ đãng hỏi Thư Sinh thìhắn cũng tỏ vẻ trước kia chưa từng thấy Đào Kim Kim. Nhưng trực giác nói chonàng, Đào Kim Kim này rất có thể chính là miêu nữ năm đó đã hạ cổ độc Thư Sinh.

Trước đây sau khi nghe Thư Sinh nói thì nàng chỉ cảmthấy thông cảm. Dù sao hắn bị cưỡng bức, tâm hồn nhỏ bé chắc chắn đã bị tổnthương. Nhưng sau khi thấy Đào Kim Kim thì cảm giác này dần dần biến chất. ĐàoKim Kim mặc dù không còn trẻ nhưng trông vẫn còn thùy mị thướt tha. Có thể nhìnra bảy tám năm trước xinh đẹp tuyệt vời như thế nào, vì vậy sự đồng cảm ban đầudần dần biến thành để ý.

So với nàng thì Đào Kim Kim có bộ ngực lớn hơn, dángngười Đào Kim Kim so với nàng mềm mại hơn, giọng nói Đào Kim Kim so với nàngnhu mì hơn.

Nàng chẳng còn cách nào khác nên không thèm để ý,nhưng cũng không có cách phát tác. Bởi vì nàng biết Thư Sinh cũng không sai,nàng vẫn luôn cho rằng cứ vướng mắc với quá khứ của nam nhân là ngu không aibằng. Hơn nữa nói về quá khứ, kiếp trước kiếp này mang lại cho nàng thì tuyệtđối phong phú hơn hắn nhiều. Điều khác nhau duy nhất là nàng vẫn luôn không làmđến một bước cuối cùng. Nhưng đạo lý rõ ràng thì rõ ràng, trong lòng nàng vẫnkhông thoải mái.

Ngay cả chính nàng đều cảm giác được bản thân như vậy,nhưng càng không muốn cho Thư Sinh biết cho nên tối hôm qua mới mâu thuẫn nhưvậy.

“Nương tử.”

Bả vai bị chọc chọc, Phạm Khinh Ba tỉnh lại từ trongphiền não tự chuốc lấy, nghi hoặc ngước mắt. Chỉ thấy đôi mắt trong veo của ThưSinh đang chăm chú nhìn nàng, mặt đỏ hồng hồng, lại giống như hơi xấu hổ, lạigiống như lấy hết dũng khí. Hắn há mồm ngậm miệng mấy lần, rốt cục lấy hết dũngkhí mà nói: “Nương tử, mặc dù ta không có quyền, nhưng cũng coi là có tiền,cũng không năm thê bảy thiếp. Tuy rằng bộ dáng đẹp tính tình cũng tốt, nhưngcũng không có người đến giành với nàng. Cho nên nương tử nàng, nàng …”

Lúc đầu Phạm Khinh Ba còn hơi sững sờ, cho đến khinghe được “bộ dáng đẹp tính tình cũng tốt” thì rốt cục phì cười thành tiếng.

“Người nghe lén ta nói chuyện với quỷ hẹp hòi?”

“Không có!” Thư Sinh nghểnh cổ, thề thốt phủ nhận “Làtự chúng chạy đến lọt vào trong lỗ tai ta.”

Phạm Khinh Ba cố nén vui vẻ, nghiêm túc hỏi: “Đượcrồi, chàng nghe được những thứ gì?”

Thư Sinh bất giác nhăn mũi, vẻ mặt khinh thường “Ngheđược nàng nói hắn mang nàng xuất cung gì gì đó. Còn nói sẽ không hại hắn gì gìđó, còn nói…” Ánh mắt trở nên u oán, trong u oán mang theo tủi thân, trong tủithân mang theo phẫn nộ, trong phẫn nộ mang theo lên án “Lại còn nói muốn đicùng hắn cả đời, hừ.”

Thấy bộ dáng hắn như thế, chuyện lưu ý miêu nữ gì đógiờ phút này hoàn toàn bị lãng quên. Phạm Khinh Ba cười vui vẻ càng tươi rói,thật đúng là nói gì ứng đó. Nàng vừa mới nói nữ nhân thích nhìn nam nhân ghentuông vì chính mình, trước mắt liền có minh chứng rành rành. Nàng đưa ngón trỏchọc chọc vào gương mặt đang phồng lên của hắn mà cười hì hì “Ghen à?”

Thư Sinh vốn đang khó chịu, nhìn thấy nàng cợt nhả thìtrong lòng càng phiền muộn bèn dứt khoát quay đầu rời đi.

Đột nhiên trên lưng chợt nặng, hắn vội vàng ổn địnhtrọng tâm, còn tay theo bản năng đưa về phía sau đỡ người trên lưng.

“Oa đừng nóng giận mà!” Phạm Khinh Ba nhảy lên trênlưng hắn, ôm cổ hắn làm nũng: “Trước khi người ta gặp được chàng thì mới nghĩđến tùy tiện chấp nhận cùng quỷ hẹp hòi mà.”

Hai chân nàng quặp chặt lấy eo lưng hắn, thân thể mềmmại cọ cọ trên lưng hắn, môi ghé sát vào tai hắn để nói chuyện gần như nuốtluôn vành tai hắn. Giọng nói lại nũng nịu mềm mại như thế làm hắn chỉ cảm thấybụng dưới nóng rực, sớm quên đi cơn giận trước đó một khắc.

“Thật sao?” Tay hắn không nhịn được mà véo mông nàng.

Nàng cười khanh khách, không an phận thò tay vào vạtáo của hắn “Hoàn toàn chính xác, thiếp thích nhất là……. “

Người phía sau không còn kịp biểu lộ thêm nữa liền bịmột trận đánh nhau huyên náo trong phố nhỏ cắt đứt.

“Yêu nữ! Nộp mạng đi!”

Hơ, nếu gặp phải giang hồ báo thù, thân làm thiếu nữtay trói gà không chặt và người đọc sách thì có lẽ chuồn là thượng sách.

Thư Sinh lưng cõng Phạm Khinh Ba đang muốn rời đi lạithấy một bóng người lòe loẹt đang lảo đảo chạy về phía mình. Hắn chỉ có thểnghiêng người né tránh thì bóng dáng lòe loẹt kia đã ngã trên mặt đất. Tiếpngay sau đó là mấy vị nam nhân có vẻ cao thủ trong nháy mắt đã vây quanh phốnhỏ. Tráng sĩ cầm đầu râu quai nón tức giận quát: “Yêu nữ, mau giao thuốc giảira đây!”

Nữ nhân ăn mặc lòe loẹt bị gọi là yêu nữ miễn cưỡngngồi dậy, cười nói: “Người Trung Nguyên các ngươi không có đạo lý, một lúc thìmuốn mạng người ta, một lúc lại muốn người ta thuốc giải. Có lẽ một lát nữakhông phải còn muốn thân thể người ta chứ?”…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv