Bên trong phủ Thượng Thư, Giải Đông Phong hiếm khiđược nhàn nhã vừa mới tự châm một chén rượu cho mình thì bị cướp mất.
“Tiểu Bạch đại cữu tử (anh vợ), giờ này không phảingươi nên ở phường Thanh Mặc uống rượu mừng chứ nhỉ?” Chẳng lẽ sự việc có biếngì chăng?
Công Dã Bạch lắc lắc ly rượu rỗng, khẽ cười nói: “Nơináo nhiệt như thế dù sao cũng không tiện ở lâu.”
Nói cũng đúng. Giải Đông Phong bĩu môi, lại tự châmrượu cho mình, lại liếc mắt nhìn tên kia vài cái, chua ngoa. Người này luôn ravẻ đạo mạo tạo nhã, ở bên cạnh hắn ta làm gì có ai dám không biết xấu hổ mà mởto mồm uống rượu với cả lớn tiếng nói chuyện chứ? Hay cho một bữa tiệc thànhthân vui vẻ, vốn nên vô cùng náo nhiệt, hắn mà ngu ngốc ở lâu một chút nữa, nóikhông chừng sẽ biến thành hội ngâm thơ mất.
“Đúng rồi, ma ma đâu?” Công Dã Bạch đột nhiên hỏi.
“Đi theo giúp ‘Y Nhân’ tiến cung dự tiệc, ngươi hỏiviệc này làm gì?” Giải Đông Phong có chút không hiểu.
Sóng mắt Công Dã Bạch khẽ lấp lánh, nói: “Không có gì,chỉ là phải nhắc nhở ngươi trước một tiếng, ta đánh không lại Ngân Thư Sinh.”
Nói xong thì tên nào đó nhấc ngay bầu rượu nhảy ra xavài bước.
Giải Đông Phong càng thêm không hiểu, chưa kịp hỏi đãchợt nghe một tiếng ầm ầm, cả gian phòng chấn động, hắn vội vã vịn lấy cái bàn.Còn chưa có thời gian để phản ứng lại, hắn trơ mắt nhìn cánh cửa tinh xảo củaphòng lớn vang lên một tiếng rồi đổ rầm xuống, bụi sương toả lên mù mịt.
Khụ khụ khụ! Giải Đông Phong ho khan liên tục, lui raphía sau vài bước, đụng vào bàn án.
Một tay che mũi, một tay vươn ra trước quơ quơ đuổibụi đất, chỉ thấy dưới màn sương mờ ảo, một thân ảnh đỏ đậm đứng ở cửa, sát khínghiêm nghị nhằm thẳng vào hắn.
Hắn nheo mắt lại, sau khi nhìn kỹ thì thầm kêu hỏngbét rồi, vừa dè dặt cẩn thận đi đi về phía tên Công Dã Bạch không có nghĩa khíkia, vừa tỏ ra không có việc gì nói: “Hôm nay không phải là ngày vui của ngươivới Phạm chưởng quầy sao? Thư công tử đêm khuya đến tận đây gây chiến, chẳng lẽlà để đòi tiền quà của bản quan sao?”
Người vừa đến đúng là Thư Sinh.
Phạm Bỉnh nói cho hắn biết Công Dã Bạch khống chế rồiđiểm á huyệt của mình, liên hệ với việc mấy ngay trước vị nghĩa huynh đại nhânnày cùng với Giải Đông Phong đến tìm Phạm Khinh Ba nói chuyện, trong lòng hắncũng đoán được chút ít. Trong lúc nhất thời bị lòng đố kị và lửa giận thiêu đốtlý trí, tà khí và sát khí đều tăng lên. Khi hắn tỉnh táo lại cũng là lúc đã ởphủ Thượng Thư, mà một mạch đánh thẳng về phía trước, vài cánh cửa sập xuốngcũng là do hắn xuống tay.
Hắn quét mắt nhìn xác đổ vật trên mặt đất, hơi hơi hạthấp người, “Những vật bị huỷ, vô cùng có lỗi, tại hạ sẽ bồi thường toàn bộ.”Lời nói khẩn thiết, khiêm tốn có lễ, nhưng lúc ngẩng đầu lên sát khí trong mắtđột nhiên tăng vọt, thân mình giống như ma quỷ, ra tay nhanh như chớp, trongnháy mắt lại rõ ràng có thể khống chế yết hầu của Giải Đông Phong, “Giao nươngtử nhà ta ra đây!”
Công Dã Bạch biến sắc, một chưởng đánh về phía ThưSinh. “Muội phu có chuyện gì bình tĩnh nói, mau buông Giải đại nhân ra.”
“Còn nói tiếp, ngươi cũng có phần.” Thư Sinh hừ lạnh,một tay đánh về hướng hắn, chiêu chiêu tàn nhẫn không chút lưu tình.
Vốn ban đầu Công Dã Bạch bị hãm hại phải đứng bán nhansắc cho Hoan Hỉ Thiên nên ghi thù, muốn nhân cơ hội này cho Giải Đông Phongphải nếm mùi đau khổ, lại vạn vạn lần không ngờ Ngân Quân Tử trên giang hồ cótiếng điềm đạm bình tĩnh lại có một mặt lãnh huyết tàn nhẫn như vậy. Mắt thấysắc mặt Giải Đông Phong xanh tím thống khổ sắp không chịu nổi, trong lòng hắncăng thẳng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn biết tung tích của Tiểu Phạm thì mauthả hắn ra!”
Thư Sinh nghe vậy dừng lại.
Công Dã Bạch âm thầm thờ phào nhẹ nhõm một hơi, khôiphục lại thần sắc bình thường:“Chuyện hôn lễ đều không phải là ta cố ý gây khódễ ở giữa, sự thật là Tiểu Phạm bây giờ có một chuyện khác rất quan trọng. Màviệc này liên quan đến tính mạng và tự do sau này của muội ấy, cần phải chấmdứt.”
Thư Sinh nửa tin nửa ngờ, tia tàn ác trong mắt dần dầntán đi, tay cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Công Dã Bạch đỡ lấy Giải Đông Phong chống đỡ không nổisắp té ngã, lòng bàn tay đẩy khí vào ở sau lưng hắn, giúp hắn điều tức.
Thư Sinh nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt mờ mịt. Lầnđầu tiên hắn phát hiện ra rằng, thì ra hắn không thích nghe những chuyện mà hắnkhông biết về nàng từ miệng của người khác như thế này. Có lẽ hắn có thể an ủibản thân suy cho cùng cũng là do hắn biết nàng quá muộn, nhưng không thể phủnhận việc nàng còn giấu hắn rất nhiều chuyện. Hắn cúi đầu nắm chặt tay thànhquyền rồi lại buông ra, cuối cùng quay người không nói câu nào.
Vừa mới đánh nhau đến trời đất mù mịt lại bỗng trầmbổng không rõ, ba người lâm vào trầm mặc.
“Trời ạ sao lại thế này? Đây là gặp trộm hay là trờiphạt nha?!”
Một giọng nữ từ ngoài cửa truyền đến, tiếng nói mềmmại ôn nhu lại bởi vì âm lượng quá lớn mà có thêm một chút sang sảng.
Công Dã Bạch và Giải Đông Phong cùng quay mặt nhìnnhau, sắc mặt lại khác nhau, không kịp ngăn cản, thanh âm thầm thì lẩm bẩm kiacàng ngày càng gần. Giải Đông Phong vội vàng nhảy lên, chạy ra ngoài đón: “Phunhân, cung yến xong sớm vậy à?”
Phạm Khinh Ba đang giả dạnh Tạ Y Nhân còn uống thêmviên thuốc biến thanh, thấy Giải Đông Phong nhiệt tình lại thường, trong lòngnổi da gà sợ hãi, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Ngươi uống nhầm thuốc à?”
Ma ma trái lại lại có phản ứng một chút, giương giọngnói: “Bẩm đại nhân, thân thể phu nhân không khoẻ, vừa ngồi còn bị ngất xỉu,Hoàng hậu đặc chuẩn rời tiệc về sớm.”
Thấy tình hình như vậy, Phạm Khinh Ba không khỏi rùngmình, nhìn Giải Đông Phong: có khách à?
Giải Đông Phong từ chối trả lời, ôm lấy nàng vàotrong, sau khi nàng thấy vị khách trong phòng đang bình tĩnh đứng đó thì chỉmuốn quay đầu chạy trốn.
Không ổn, việc này rất không ổn. Lão công đương nhiệmđuổi tới nhà lão công trên danh nghĩa, nếu tình huống của nàng ở thế kỉ hai mốtsẽ là tội trùng hôn, ở cổ đại thì sẽ bị nhốt lồng thả sông a! Trán Phạm KhinhBa bắt đầu thấm đầy mồ hôi, sau khi phát hiện hết đường chạy trốn thì nhanhchóng đưa ra một quyết định.
Nàng liền biểu hiện ra một vẻ tươi cười hiền lương,nhẹ nhàng cúi chào Thư Sinh đang đứng trong sảnh chính: “Công tử là khách củalão gia ta sao? Thiếp thân hữu lễ.”
Hiện tại là thế nào đây? Chẳng lẽ hắn nhận ra nàngrồi? Không có khả năng a, thuật dịch dung của nàng đã trải qua nghiệm chứng rấttỉ mỉ của Thánh thủ Nam Vô Dương và Ngũ độc công tử a! Nhưng nếu không nhận rathì cái người luôn luôn tế nhị không nhìn việc khiếm nhã như hắn giờ đang nhìnnàng chăm chú làm gì? Chẳng lẽ nàng dịch dung thành Tạ Y Nhân đẹp cực kì bithảm đến mức làm hắn nhất kiến chung tình* thần hồn điên đảo quên cả lễ giáo à?
(*yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên)
Nghĩ đến cái khả năng này, trong lòng nàng nhất thờicó chút cực kì khó chịu.
“Vị này là?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thư Sinh kéonàng về hiện thực. Nghe qua thì thấy có vẻ hắn không nhận ra nàng, trong lòngPhạm Khinh Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật là may mắn, nhưng còn có thêm mộttia thất vọng không biết từ đâu mà có.
“Nội tử*.” Giải Đông Phong đơn giản trả lời rất rõràng, lại nói, “Nội tử thân mình không khoẻ, thứ lỗi không tiện tiếp chuyện.”
(*nội tử: vợ, phu nhân)
Nói xong hắn đang định đỡ Phạm Khinh Ba trở về phòng.
“Chờ một chút.”
Bước chân Phạm Khinh Ba cứng đờ, trong lòng không yên,lại nghe giọng nói nam tính khàn khàn u ám lại trầm thấp nói: “Tại hạ còn cómột câu muốn hỏi.”
Giải Đông Phong quay đầu, lại thấy Thư Sinh không phảihỏi hắn, không hề chóp mắt nhìn chằm chằm Phạm Khinh Ba. Vẻ mặt hắn rất khóhiểu, hắn mím môi, mở miệng nghiêm nghị nói:“Phạm cô nương, nàng luôn luônkhông muốn gả cho tại hạ thì ra là vì nàng sớm đã có gia đình sao?”
Một tiếng “Phạm cô nương” tuyệt đối không có một phầndo dự nào vang lên làm cho lòng Phạm Khinh Ba chấn động kịch liệt, mạnh mẽ quayphắt lại, thấy Thư Sinh toàn thân sát khí đã tan hết, chỉ còn lại một đôi mắttrong sáng, bên trong sóng mắt mãnh liệt loé lên sự bi phẫn và không thể tinđược. Hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu, đem biểu tình khiếp sợ trên mặt nàng hiểulà thừa nhận, trên mặt lập tức lộ vẻbi thương rồi đột nhiên lui ra sau vài bước, chỉ vào nàng cưới lớn: “Ha, ha ha!Vớ vẩn! Thật vớ vẩn!”
Hắn dường như phát cuồng, lảo đảo vài bước đá phảinhững khung cửa đổ nát trên mặt đất, cuối cùng tông cửa xông ra ngoài.
Phạm Khinh Ba rốt cục cũng phản ứng lại, khẽ gọi mộttiếng rồi lập tức đẩy Giải Đông Phong ra đuổi theo.
Hai người kia vừa đi, Giải Đông Phong không nói hailời lập tức lấy bàn tính ra bắt đầu tính toán tổn thất để bắt đền. Công Dã Bạchbuồn cười nhìn cái tên Giải Đông Phong trong mắt chỉ có tiền, hoàn toàn hồnnhiên quên mất mình suýt chút nữa thì bị bóp chết, rồi lại như bừng tỉnhhỏi:“Ngươi thấy rất vui?”
Giải Đông Phong vừa linh hoạt gạt con tính vừa hừ mộttiếng: “Ta vừa mất lão bà, đương nhiên phải đòi lại chút ít.”
Công Dã Bạch vuốt vuốt cằm, “Thế mà sao ta lại ngheđược là mấy ngày gần đây trong triều có người lấy thân phận con gái nghịch thầncủa Tạ Y Nhân làm bản tấu có ý đả kích ngươi nhỉ? Nếu ta đoán không lầm, kể cảTiểu Phạm không thành thân, ngươi cũng muốn an bài cho ‘Tạ Y Nhân’ biến mấtphải không?”
“… Khụ, sắc trời không còn sớm, chúc Tiểu Bạch ngủngon.”
***
Phạm Khinh Ba đuổi theo nhưng không có cách nào tìmthấy bóng dáng Thư Sinh. Mà bây giờ đã là nửa đêm, trên đường không có một bóngngười, có muốn hỏi cũng chẳng có ai mà hỏi. Nàng luống cuống tay chân đứng bênđường, đưa mắt tìm bốn phía đề chỉ thấy những mảng tối om, trong lòng hoảngloạn bất an.
Sau một lúc lâu, đầu óc nàng mới bắt đầu hoạt động trởlại, nhớ tới câu hoà thượng không thể chạy khỏi miếu, nàng có thể về nhà chờ.
Nghĩ như vậy, nàng tăng tốc chạy về phường Thanh Mặc.Đi được hai bước lại đứng lại. Nếu hắn tức giận rời khỏi kinh thành thì làm saobây giờ? Hắn là người trong giang hồ, ở kinh thành lại không quen biết ai, thậmchí trong nhà ngay cả một nha hoàn giúp việc cũng không có, nếu muốn rời đithật sự là chẳng vướng bận gì.
Lại thay đổi ý nghĩ, hắn còn có một cuốn sổ duy trì kếsinh nhai đang để trong nhà, hẳn là không thể trực tiếp rời đi mới đúng.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng, trời cũng bắt đầu mưa phùnmang theo gió thu mạnh mẽ, thật sự là vô cùng lạnh lẽo. Nàng không tự chủ đượcrùng mình một cái, cả người cũng tỉnh táo hơn một chút, rất nhanh lại trở nênmê man. Một ý nghĩ ngang ngạnh bước bỉnh nổi lên trong đầu, nàng thậm chí bắtđầu thả chậm bước chân đi tản bộ trong cơn mưa đầu thu.
Xiêm y mỏng manh rất nhanh bị mưa gió làm ẩm ướt, mặtnạ dịch dung trên mặt đã dần phai tàn, chẳng ra người chẳng ra quỷ, trong lòngnàng lại cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, vô cùng thoải mái. Lo lắng trước đây dườngnhư giảm đi không ít, trong đầu cũng bình tĩnh lại không ít, vì thế bắt đầu suynghĩ nên giải thích thân thế với Thư Sinh thế nào cho phải.
Trước kia nàng không hề để ý đến chuyện người kháchiểu lầm mình, lần này gặp Thư Sinh lại lúng túng như thế, chỉ vì hắn khôngphải những người khác mà là lão công nàng đã chọn. Tuy nàng không chút để ý đốivới tình yêu nam nữ, nhưng đối với hôn nhân thì cực kì coi trọng. Nàng luônluôn thích cảm giác gia đình, cho nên mới chọn phường Thanh Mặc náo nhiệt đểđịnh cư, cho nên mới nhặt Phát Bệnh không rõ lai lịch về nhà, cho nên mới quyếtđịnh gả cho Thư Sinh ấm áp đáng tin cậy.
Nàng hy vọng những đứa con nàng sinh ra được sốngtrong một gia đình hài hòa ấm áp, cho nên lần này cần phải giải thích sạch sẽlưu loát, một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời.
—— Phạm Khinh Ba cự tuyệt giả thiết Thư Sinh rời đihoặc là không nghe nàng giải thích.
Không biết đi một mình được bao lâu rồi, khi gần đếnphường Thanh Mặc chợt thấy một bóng người từ bên cạnh nhảy vụt qua.
Phạm Khinh Ba sững sờ tại chỗ, tại lúc đang hoài nghimình nhìn lầm thì bóng người kia đã trở lại, mà trên đỉnh đầu nàng được mộtchiếc ô che phủ.