Đến khi Phạm Khinh Ba rời khỏi phủ thượng thư thìgiống như bị ai lột mất da, đi tập tễnh, mệt mỏi kinh khủng. Lại bắt đầu nguyềnrủa cái tên phán quan* nào đó hết tiệt nóichuyện mà nói có một nửa, làm hại nàng vội vàng đầu thai, bây giờ ngay cả gảcho người ta cũng không được yên. Nghĩ đến hôm thành thân không có cách nàophân thân ra, nàng liền cảm thấy ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có. Hunghăng đạp vài cái, tưởng tượng mình đang dẫm trên đầu cái tên ở dưới địa phủkia.
(*phán quan : theo quan niệm mê tín, Phán Quan làthuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết)
Hai vai xụ xuống, thất tha thất thểu đi không mục đíchgiữa ngã tư, trong lòng nàng thoảng qua càng ngày càng nhiều suy nghĩ bất an.
Dời ngày thành thân ra xa hơn ? Không được, biết giảithích sao với Thư Sinh? Bây giờ hắn đang chơi trò kiêu ngạo làm nũng nha, ai màbiết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhất quyết không thành thân nữa? Không được, kể cả ThưSinh có đồng ý thì hàng xóm láng giềng cũng không tha cho nàng đâu.
Tìm đại một người gả thay rồi sau đó đổi lại? Con bànó, đây là cái cách thối tha gì vậy? Ngươi không thấy sẽ trở thành tiểu thuyết“XX gả thay” sao, phàm là nữ nhân gả thay đều sẽ thông đồng với nam chính tạonên gian tình! Mà cái vị vốn là tân nương ban đầu thì sau này không phải làkhông được lên sân khấu diễn thì cũng là đến cướp người cuối cùng làm nữ phụđểu giả chết không tử tế!
Cái gì mà tiến thoái lưỡng nan chứ? Cái này rõ ràng làlâm vào ngõ cụt!
—— bắt đầu tư duy hỗn loạn nói năng lộn xộn.
Mà đây còn chưa phải điều tệ nhất đâu, tệ nhất là nàngphát hiện từ lúc nàng bước ra khỏi phủ thượng thư luôn có cái gì đó đi theonàng. Hơn nữa lí do nàng không nói có người đi theo mà bảo là có ‘cái gì’ đitheo, đó là vì nàng nghi ngờ cái gì đằng sau kia không phải là người.
Hơi thở cực yếu, bước chân cực nhẹ, hai cái này thì cólẽ người luyện võ có thể làm được, nhưng mà cái loại âm khí kia…
Thôi rồi! Vô tình lại đi vào ngõ cụt. May mà bây giờlà ban ngày, Phạm Khinh Ba không ngừng tự an ủi bản thân bây giờ vẫn là lúcdương khí thịnh nhất, ma quỷ không thể xâm nhập. Mặc dù như thế, lưng nàng vẫnkhông tự chủ được run rẩy. Nàng hít sâu một hơi, cố giữ vững bình tĩnh mởmiệng, “Vị huynh đệ hay vị tỷ muội này, trước tiên phải nói rõ một điều, ta vớilão nhị ở dưới đó có giao tình không tệ đâu.”
Tên phán quan chết tiệt kia chính là để lôi ra làm chỗdựa vững chắc vào thời điểm này chứ còn gì nữa.
“Mà dù mặc kệ người sắp làm cái gì ta cũng chỉ cầu baviệc thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ đứng trước mặt ta…” Yêu ma quỷ quái thậm chícó là quỷ quan dưới địa phủ đều tự biến mình thành bộ dáng khủng bố lắm, nàngsợ a, “Cũng đừng có đặt tay lên vai ta…” Chuyện cũ hồi xưa đã gây cho nàng bóngma quá lớn, “Càng đừng thổi khí bên tai ta…”
Nàng còn chưa nói xong đã lập tức phát hiện ra mộtcánh tay lạnh lẽo đặt trên vai mình —— “A a a a!”
Một tiếng kêu thảm thiết sắc bén truyền ra từ trongcon ngõ nhỏ, đến khi những người đi đường đuổi tới thì nửa bóng người cũngchẳng thấy.
“Sao lại không có ai? Chẳng lẽ ta nghe lầm à?”
“Nghe lầm cũng không có khả năng nhiều người cũng nghelầm thế a.”
“Ặc ặc, rất kỳ quái, đi mau đi mau!”
Không ai phát hiện thấy sau cái tủ đứng bị bỏ đi tronggóc tường kia như ẩn như hiện một góc áo màu xanh.
Vừa rồi nhất thời do tình thế cấp bách, Thư Sinh khôngsuy nghĩ nhiều che miệng Phạm Khinh Ba lại, kéo nàng ra sau tủ đứng. Bây giờđám người đã tán đi hết, hai người đều cảm nhận được hơi thở của nhau, nhiệt độmặt Thư Sinh bắt đầu tăng vọt, muốn buông tay ra nhưng nhìn thấy Phạm Khinh Bavẫn có vẻ sợ hãi, lại lo lắng nói, “Phạm, Phạm cô nương, tại hạ lập tức buôngtay, nàng ngàn vạn lần đừng có kêu…”
Phạm Khinh Ba mở to mắt lại trừng lên tròn xoe, ThưSinh chậm rãi buông tay.
Nàng vừa được tự do lập tức há miệng: “A!”
Thư Sinh lại vôi vàng che lại, ai ngờ —— “Ưm.” Hắn cúiđầu thành khẩn đầy tình ý nói “Phạm cô nương, cắn người thật sự không phải thóiquen tốt đâu.”
Phạm Khinh Ba chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, ThưSinh dang tay áo nhẹ nhàng che trên mặt nàng, sau đó lại thấy bên eo khít chặtlại, dưới chân nhẹ bẫng, theo bản năng nàng tiến sát vào trong lòng người bêncạnh, mùi hương nhàn nhạt kia làm cho nàng an tâm. Khi chân một lần nữa chạmđất nàng mới ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã đến gần sông Hộ Thành. Nàng cònphát hiện gần đó còn có một lũ trẻ con đang chơi đùa, mà Thư Sinh vẫn đang ômnàng. Tên nhóc này…. biến phóng khoáng rồi à?
Hiển nhiên Thư Sinh cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạccủa nàng, ánh mắt không vững tâm lắm, nhẹ nhàng buông nàng ra, “Chúng ta là vợchồng.”
Phạm Khinh Ba phì một tiếng bật cười, nỗi khúc mắc đêmqua thoáng chốc tan thành mây khói, đột nhiên cũng không muốn so đo tính sổ vìsao hắn lại theo dõi mình, còn giả quỷ dọa nàng nữa. Nàng kéo tay hắn đến mộtchỗ cách xa đám trẻ đang đùa nghịch, một chỗ thật yên tĩnh, bao quanh là mộtloạt bụi cây, không người nào có thể thấy được. Sau khi ngồi xuống nàng thậtthoải mái ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu lên vai hắn. Nàng thích hương vị ôn hòanhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, phảng phất như có khả năng loại bỏ mọimỏi mệt của nàng.
Cũng thật khổ cho Thư Sinh. Bộ dáng dịu ngoan khó gặpcủa nàng làm trái tim hắn thật vui vẻ, nhưng thứ mềm mại trước ngực nàng cáchhai tầng quần áo mỏng manh mà vô ý cọ xát làm hắn tê dại nửa người, thêm nữa ởđây hoang vắng tĩnh mịch càng làm hắn thêm miên man bất định, miệng nóng lưỡikhô.
“Ngũ sắc làm người ta mù mắt, ngũ âm làm người ta điếctai, ngũ vị làm người ta vui miệng, rong ruổi điền săn làm tâm người ta phátcuồng, hiếm có người đi đúng đường…”
Ngày tốt cảnh đẹp thế này, cũng coi như là lần đầu hẹnhò của hai người, Phạm Khinh ba cho rằng Thư Sinh lầm bẩm cái gì thì mình cũngnên ngâm thơ tụng đối, ai ngờ cẩn thận nghe thì lại đúng là đạo đức kinh. Trêntrán nhất thời xuất hiện ba vệt đen sì, “Thư Sinh, ngươi suy nghĩ lung tung gìvậy?”
“Không có!” Thư Sinh mãnh liệt trừng lớn mắt, lông midài vô tội rung động, thấy nàng không tin lại càng kích động biện giải, “Giữatrời đất sáng sủa như ban ngày, tại hạ một người đọc sách, làm sao có thể nghĩsẽ nhào đến giở trò muốn làm gì thì làm với nàng được chứ!”
Phạm Khinh Ba ngẩng đầu, “Giở trò, muốn làm gì thìlàm?” Ý cười tràn đầy miệng, nàng chậm rì lặp lại từng chữ.
Thư Sinh lập tức ý thức được mình không đánh đã khai,mặt đỏ hoàn toàn, giương miệng bắt đầu nói năng lộn xộn ân hận: “Tại hạ, tại hạmạo phạm, tội đáng chết vạn lần, nàng, nàng muốn thế nào tại hạ cũng không nửacâu oán hận…”
“Thật sao?”
Hắn xấu hổ muốn chết gật đầu, yên lặng đưa tay đếnmiệng nàng. Thấy vẻ mặt nàng cổ quái, sau đó mới phản ứng lại, cũng phải, hắnkhông tôn trọng nàng như vậy, làm sao có thể cắn một ngụm là xong được? Hắn camchịu cúi đầu khởi động cơ quan ám khí trên chiếc lắc tay của nàng, sau đó biểuhiện thấy chết không sờn nhắm mắt lại, nói: “Dây dài là ****, dây ngắn là độcdược, giữa là giải dược, có điều tại hạ hẳn là không được dùng…”
(**** là nguyên văn, chắc là từ gì đó nhạy cảm à =]],nhưng ta nghĩ nó là xuân dược)
Lời còn chưa dứt đột nhiên hắn cảm thấy trời đất xoaychuyển, trên người nặng nặng, hắn kinh hãi mở trừng mắt, chỉ thấy Phạm Khinh Bađang đè trên người mình.
Vẻ mặt nàng tươi cười xấu xa, ngả ngớn sờ sờ khuôn mặtđỏ bừng của hắn, “Nhào đến? Ngươi nói xem là ai nhào vào ai đây? Giết ngươi tasẽ thật luyến tiếc, ít nhất cũng phải ——” nàng cố ý cúi xuống sát bên tai hắn,chậm rãi phun ra bốn chữ: “Gian – trước – giết – sau.”
Thấy hắn nháy mắt hóa đá, Phạm Khinh Ba cuối cùng cũngkhông nhịn được nữa nằm trên người hắn mà nở nụ cười.
“Phốc, ha ha, ha ha ha…” Tiếng cười càng ngày cànglớn, bất tri bất giác, cảm giác tồi tệ cả một ngày đều bị quét đi hết.
Thư Sinh ngơ ngẩn nhìn nàng cười, trong lòng hắn nhưcó một trận trống đánh reo hò, tràn đầy một cảm xúc không biết tên muốn thoátra ngoài, không thể nào ngăn chặn được. Hắn không biết rằng bắt đầu từ khi nào,bản thân không ngờ lại dễ dàng chung tình với nàng như thế, chỉ là nhìn nàngcười, mặc dù dáng vẻ vô tư, bộ dáng không kiềm chế được, hắn cũng thấy đó làcảnh đẹp ý vui, hạnh phúc mĩ mãn.
Tâm tư đều hướng về nàng, tay hắn không tự giác siếtchặt eo nàng.
Phạm Khinh Ba cũng cảm thấy, từ ngực hắn ngẩng đầulên, thấy vẻ mặt ôn nhu của hắn, trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt rồi lại lậptức nghĩ đến phải tận dụng thời cơ, vội vàng thử nói: “Hôn sự của chúng ta…”
Lực đạo trên lưng càng chặt chẽ, giọng nói rầu rĩ củaThư Sinh vang lên: “Đúng hạn cử hành.”
Vừa nghe liền biết hắn còn để ý lời nói của Giải ĐôngPhong tối qua.
Phạm Khinh Ba suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũngkhông phải quân tử gì cả, bán mình cho Hoan Hỉ Thiên cũng không phải vì chịutrừng phạt cho việc vi phạm hiệp ước mà là sợ Giải Đông Phong trả đũa thôi,nhưng chuyện giải thích hay không này thì dù sao cũng là giải thích bằng miệng,kể cả nàng có nói thì không phải chỉ có trời biết đất biết nàng biết Thư Sinhbiết thôi sao, Giải Đông Phong sao biết được? Không phải có câu: không giữ lờihứa là đặc quyền của phụ nữ, lật lọng là tự do của đàn bà sao.
Nghĩ vậy, nàng lập tức không nghĩ nhiều nữa mở miệng:“Thực ra ta và Giải Đông Phong…”
Vừa mới nói câu đầu đã bị cường thế ngắt lời, Thư Sinhdùng sức mạnh mẽ gắt gao ôm nàng vào trong ngực, càng lúc càng chặt, cứng ngắcnói: “Mặc kệ nàng với hắn trước kia là thế nào đều không sao cả, đã từng thếnào cũng chỉ là đã từng. Mà hiện tại và sau này của nàng, đều là của ta!”
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn không tự xưng“tại hạ” mà là “ta”. Phạm Khinh Ba bị luồng khí ghen tuông không biết từ đâu màđến của hắn làm cho kinh sợ không biết nên nói gì, thế cho nên ánh mắt cũngkhông thể dời khỏi hắn, một cái chớp mắt cũng không có.
Mãi đến khi hắn bị tầm mắt cực nóng mà quá mức chuyênchú của nàng làm cho ngượng ngùng, trên mặt lại đỏ bừng thì luồng khí thế kiamới lặng yên tan đi.
Hắn yếu ớt nói thêm một câu: “Đương nhiên, tại hạ cũnglà của cô nương.”
“Thật sao?”
Giọng của nàng có chút khàn khàn, Thư Sinh nghe thấytrong lòng lại nóng lên, dâng lên một chút cảm giác xấu hổ chờ mong. Lúc nãynàng hỏi câu này xong liền đè hắn trên mặt đất, vậy bây giờ thì sao? Mắt hắnlấp lánh, theo bản năng mím môi, gật đầu. Cảm nhận thấy người ở trên dần dần đểthân mình mềm mại của nàng dựa trên người hắn, sao đó chậm rãi đè lên…
“Phạm cô nương, nàng muốn làm gì?” Hắn lại bắt đầuniệm đạo đức kinh: ngũ sắc làm người ta mù mắt…
“Ưm, làm cái gì a? Tiếp tục chuyện còn chưa xong trongquan tài lần trước có được không?”Môi nàng dao động trên mặt hắn.
“Tại hạ cảm thấy, không được tốt.” Hắn từ đạo đức kinhnhảy sang quân tử tam giới: khi niên thiếu, giới chi tại sắc (cảnh giác với sắcđẹp)…
“Vậy thì, giở trò, muốn làm gì thì làm, ngươi có chịukhông? A?” Tay nàng dao động trên người hắn.
“Đương nhiên là, không được.” Hắn lại từ quân tử tamgiới chạy sang đến tâm kinh: sắc tức thị không, không tức thị sắc…
“… Thật sự không được sao?” Nàng liếc mắt nhìn ngườivô cùng lưu loát xoay người áp nàng ở dưới thân.
“Đương nhiên không được.” Hắn lẩm bẩm, tâm kinh lạithành mĩ nhân phú (thơ).
“Mỹ nữ nới lỏng y phục trên người, lộ ra tiết y (áolót). Phơi bày thân thể trong trắng không xương da thịt mịn màng. Hôn lên đôimôi mềm nhẵn như phấn.” Nhưng mà cái phần sau của bài phú thể hiện rất rõ tinhthần chính trực nghiêm nghị người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn “Bề tôi khíthế đảm đương cho thê tử, trái tim mang nỗi nhớ không nguôi. Lời thề son sắt,vững không đổi dời. Kiên quyết vung tay, cáo biệt dài lâu” lại biến thành ——
Bề tôi khí huyết dâng lên, trái tim khát khao thần tríphóng đãng. Giở trò, muốn làm gì thì làm. Hiến dâng nhan sắc và linh hồn, hoanái dài lâu…
Không biết bao lâu sau, lũ trẻ phía xa xa dường như đãvề nhà ăn cơm hết, xung quanh còn lại khung cảnh yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng‘tất tất tốt tốt’ trong bụi cỏ. Thư Sinh khó có thể tự kiềm chế ôm lấy nữ nhândưới thân, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta về nhà.”
Phạm Khinh Ba mềm mại hừ nhẹ một tiếng, lập tức cảmthấy bản thân được ôm lấy bay lên không trung.
Từ từ nhắm hai mắt lại, nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ, khinhcông đúng là phương tiện giao thông không tệ a, lại nghĩ, không biết có nên hỏiThư Sinh có kinh nghiệm hay không nữa, hai người đều là lính mới chưa có làm lầnnào a, hồi trước còn ở hiện đại trên các diễn đàn nàng cũng gặp qua đủ loại bikịch kiểu này rồi, kết hôn hơn một năm không phá thân thành công cũng có.
Gió thổi bên tai ngừng lại, Thư Sinh dừng lại nhữngcũng cứng lại luôn.
Trong lòng Phạm Khinh Ba cảm thấy có gì đó khácthường, cảnh giác mở trừng mắt —— con mẹ nó, bị bao vây rồi.
“A, các ngươi không phải là không chờ được mà độngphòng rồi chứ?”
“Ta bảo này, gấp mấy thì cũng có mà chịu nha, ba ngàytrước khi thành thân nam nữ không được gặp nhau!”
Ngũ Tỷ và tẩu tử nhà họ Trần nói xong, mỗi người mộtbên túm kéo Phạm Khinh Ba ra khỏi lòng Thư Sinh, không thèm phân bua kéo nàngvào trong phòng. Mà ở bên này, mấy anh hàng xóm hiểu thầm trong lòng mà khôngnói vỗ vỗ vai Thư Sinh, cười vô cùng mờ ám, “Nam nhân ý mà, lúc nên nhẫn thìphải nhẫn nha, nhẫn nại ba ngày này xong còn không phải là tuỳ ta muốn làm gìthì làm sao, hắc hắc.”
Muốn làm gì thì làm, lại là muốn làm gì thì làm! ThưSinh chấn động toàn thân, như bừng tỉnh từ giấc mộng.
Hắn xấu hổ bất an mặt đỏ, hét lên một tiếng “Lễ nghĩasụp đổ, cầm thú không bằng” sau đó đẩy mọi người ra, che mặt chạy vào nhà họThư.
Mọi người quay mặt nhìn nhau: “Phu tử này thật là e lệa.”
Bỗng chốc, trong nhà họ Phạm truyền ra một tiếng thétchói tai của nữ tử: “Lễ nghi quy củ chó má gì thế này! Thả ta ra ngoài!”
Mọi người lại lần nữa quay mặt nhìn nhau: “Tiểu Phạmnày thật là không e lệ a.”
Chúc Khinh tỷ Thư ca trăm năm hạnh phúc!!!
Hôn lễ cử hành: 07:00 4/5/2012 =))