Lúc ngồi trên máy bay nghĩ về những ngày tháng đó tim tôi thắt lại, những ngày tháng kia tuyệt vời biết bao.
Mây trắng che lấp mọi thứ ngoài cửa sổ, tôi sẽ nhanh đến Mỹ thôi. Tôi sẽ gặp lại Kì Băng và Hàn Nhuận nơi đó.
Năm nay tôi trưởng thành rồi, 19t rồi, thánh tích lớn nhỏ của tôi cũng đạt khá nhiều rồi. Mấy tháng trước ba mẹ Hàn Nhuận nhận nhiệm vụ ở Mỹ, họ sẽ ở khá lâu nên mong Hàn Nhuận đi cùng, tôi biết anh sẽ đi vì nơi đó có người con gái anh lo lắng ngày đêm kia mà.
Tôi cũng lo, lo cho cuộc sống và sức khỏe của người con gái đó, Kì Băng. Nhuận ca mà tôi quen biết rất ôn hòa, dịu dàng và vui tính, có anh là điểm tựa cho cô bạn của tôi sẽ tối hơn nhiều. Hẳn chẳng có ai có thể thay Hàn Nhuận quan tâm chăm sóc cho bạn ấy đâu.
Lúc tôi đến Mỹ mưa giăng lối, bão tuyết kèm theo, tôi vẫn cố bắt chiếc taxi đến biệt thự Dương Gia tìm Kì Băng. Nghe bảo vệ nói bạn ấy vừa lái xe ra ngoài còn bắn cả cậu chủ họ Dương nữa.
Tôi nghĩ Kì Băng hẳn sẽ đến tìm Hàn Nhuận nên tức tốc đến nhà anh. Taxi dừng lại bên đường, bên kia là xe Kì Băng cửa nhà Hàn Nhuận mở toan, Hàn Nhuận ôm Kì Băng trong tay, dường như bạn tôi đang khóc. truyện xuyên nhanh
Nghĩ đến chuyện bạn ấy khóc tôi bỗng đau lòng, cô bạn tôi biết khóc sao, mạnh mẽ lạnh lùng thế cơ mà. Nếu đã thành ra thế này thì hẳn là chuyện buồn lắm.
Mưa xối xã bên ngoài, tôi ngồi trong taxi rồi bảo tài xế chở tôi đến sân bay. Tôi thật sự muốn vào an ủi Kì Băng nhưng tôi biết Hàn Nhuận sẽ làm tốt việc đó hơn tôi. Tiếng lòng tôi thổn thức " Băng Băng....đừng khóc nhé! Mạnh mẽ lên, tớ chưa khóc cậu khóc gì chứ?! Nhớ rằng tớ luôn dõi theo cậu đây này, Nhuận ca nữa anh ấy sẽ bảo vệ cậu. Sống tốt nhé"
Tôi chỉ muốn đến nói cho Hàn Nhuận biết rằng....tôi có thai với anh ấy.
Tôi có thể gọi điện nhưng như vậy anh ấy sẽ lập tức quay về Pháp và có thể sẽ đòi lấy tôi, đòi chịu trách nhiệm về chuyện mình làm....nhưng tôi không muốn....tôi thấy mọi chuyện ổn cả...dù gì hôm đó mọi chuyện xảy ra cũng chẳng ai muốn.
Sao tôi có thai với Hàn Nhuận à! Tất cả chỉ là một tai nạn nho nhỏ thôi....tôi nhớ rõ như in
Sinh nhật 19t của tôi mới qua đây thôi, hôm đó ba mẹ tổ chức bữa tiệc nhỏ cho tôi, chỉ có ba mẹ tôi và gia đình Hàn Nhuận. Thường ba mẹ sẽ mở tiệt cho tôi vào mùa Xuân nhưng lần này họ quyết định mừng ngay ngày đó, cũng thừa dịp tôi vừa hoàn thành chuỗi nhiệm vụ dài mà chúc mừng một thể.
Ba mẹ Hàn Nhuận cũng làm sát thủ trong tỗ chức, họ là tiền bối, hình như ba mẹ Kì Băng cũng từng như thế.
Chú Hàn Tước và cô Nhuận An rất tốt, họ quí tôi và Kì Băng vô cùng. Nhắc đến nhỏ Kì Băng tôi mới nhớ sáng bạn ấy nói sẽ gửi món quà đến cho tôi nhưng tôi chẳng thấy đâu.
Tôi ra cổng hỏi vệ sĩ họ mới nói vừa chuyển đến định đưa cho tôi, tôi mở quà ra đó là khẩu súng mới, thiết kế đơn giản nhưng nhìn rất có khí chất, tôi rất thích.
Lúc về phòng cất tôi thấy Từ Thẩm đi sau lừng, anh ấy nói mời tôi ly rượu để chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi cũng uống cạn với anh, dù sao chỉ là chúc mừng nếu không nhận thì bất lịch sự quá rồi.
Tôi còn nhớ rõ trạng thái lúc đó, tôi mê man một lúc thì bị đưa trở về phòng, trong lúc chẳng kịp phản ứng thì đã có Hàn Nhuận giúp tôi giải vây tôi yên tâm lắc đầu ngồi dậy. Tôi choáng ván ngã lại xuống giường, Hàn Nhuận giúp tôi rót cốc nước.
Cơ thể tôi cuộn lên cơn sóng dữ dội, lòng ngực nóng rang cả lên, tôi muốn cởi phăng đồ trên ngưới để tỏa nhiệt gấp.
- Ưm....nóng quá
- Tiểu Mạc....tỉnh lại
- Nhuận...giúp em đi em nóng sắp chết rồi
- Em sao thế?
- Không biết.....nóng quá
Tôi chẳng đợi Hàn Nhuận đưa cốc nước đến tôi hấc tay tiếng ly vỡ ra nghe khó chịu vô cùng. Tôi có điên cũng chưa điên như hôm đó...tôi đâu biết mình bị Từ Thẩm bỏ thuốc chứ.
Lúc tôi hôn Hàn Nhuận tôi cảm nhận được mùi rượu từ hơi thở anh, chúng tôi thân thiết hết mực. Khi đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi tôi cơn nóng trong người không giảm đi mà còn thiêu rụi tôi, thiêu rụi ý chí tôi.
Tôi hoang mang chẳng biết gì, chỉ biết theo bản năng mà làm càng, ai bảo ngu đần làm chi.
Anh say, tôi ngấm thuốc chẳng ai tỉnh táo hơn ai. Lúc cơ thể tôi bị làn da nóng ấm của anh phủ lấy tôi mới biết dục vọng kinh khủng đến cỡ nào.
Tôi vẫn nhớ được giờ phút anh đi sâu vào cơ thể tôi, lấp đầy hơi ấm cho tôi là lúc khoái trào lên tới cực điểm, cảm giác đau đớn biến thành sự thoải mái kì lạ.
Hơi thở anh, làn môi, từng bắp tay rắn chắc của anh tôi đều ghi nhớ cả. Ở nơi anh có sự quyến rũ đến lạ, tôi chỉ cảm nhận mà không thể mở mắt nhìn xem khuôn mặt anh lúc đó thế nào.
Tôi mê mang đi theo tiết tấu của anh, anh càng tiếng sâu cơ thể tôi càng thoải mái. Đôi lúc anh cứ nhẹ nhàng mà tiến vào làm tôi phát nóng, tôi chỉ thích sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ của anh.
- Nhuận ca.....em nóng....nhanh hơn được không
- Tiểu Mạc anh giúp em....
Tôi không rõ anh chiếm giữ tôi bao nhiêu lần trong đêm hôm đó nhưng theo tôi nhớ là liên tiếp, không ngừng.....
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy xương cốt như rã rời cả ra. Khắp người tôi ê ẩm chẳng thể cử động, đầu tôi đau như búa bỗ, tôi có vỗ vài cái để nhớ ra mọi chuyện thì lúc đó tôi đã nghe giọng nói của anh.
- Anh sẽ nói với lão đại và ba mẹ anh
- Anh chẳng cần làm gì cả...mọi chuyện qua rồi
- Nhưng anh....
- Anh cũng rõ tình trạng tối qua mà....là do em....anh cũng say mà nên chẳng cần nói trách nhiệm với em.
- Những em....
- Em lớn rồi phải tự lo lấy....anh đi đi cô chú sắp sang Mỹ rồi, anh không phải còn gặp Kì Băng sao? Nói với bạn ấy giúp em khi nào rảnh em sẽ đến thăm.
- Em thật sự không cần anh giúp đỡ?
- Vâng....Kì Băng cần anh hơn em....bạn ấy sẽ vui nếu anh đến đó sống
Lúc anh quay đi, tôi vẫn cười tươi, đối với tôi nếu tối qua không phải anh mà là Từ Thẩm thì tôi đã giết anh ta. Nhưng không người ở cùng tôi là Hàn Nhuận, tôi biết anh ấy là người tối, anh ấy không phải lợi dụng tôi....chỉ do tôi không kiểm soát.
Chuyện nam nữ thế cũng thường, ba mẹ tôi biết cũng chẳng nói gì vì tôi đã giải thích. Tôi vô tư đón nhận, rồi vô tư để anh đi, đối với tôi anh là anh trai, là người luôn quan tâm và yêu thương tôi...chỉ thế là đủ rồi.
Lúc tôi phát hiện mình mang thai tôi cũng không bàng hoàng, tôi nói với ba mẹ cho tôi đến Mỹ nói rõ với Hàn Nhuận. Ba mẹ cho phép tôi đi, ba tôi rất giận nhưng tôi đã nói với ông tôi làm được thì gánh được ông đừng lo.
Không phải tôi không biết giữ mình, cũng chẳng phải mất đi sự tự tôn, lòng tự trọng mà vì tính tôi vô tư thế đấy. Đây là đất Pháp thế kỉ XXI tôi nhận định được xã hội sẽ chấp nhận tôi, tôi cũng biết với khí chất này tôi đáng được trân trọng hơn người phụ nữ phá thai vứt đi con ruột mình.