Tôi quay về phòng gọi người giúp việc vào giúp tôi mang quần áo đi giặt, tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi liền nhớ đến bản thiết kế. Tôi liền ngồi vào bàn làm việc ngay, hôm nay tinh thần tôi vốn thoải mái nên có rất nhiều ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Nhưng tâm trạng có vui mấy thì tôi cũng chẳng thể vẽ ra trò được, ý tưởng thì bao la nhưng chẳng biết thể hiện trên giấy làm sao mới có thể đạt kết quả như mình mong mốn.
Ngồi một lúc thì nghe tiếng trò chuyện của Tina và Hàn Nhuận, tôi thật chẳng hiểu hai người đó có quá tự nhiên đến độ nói cười lớn tiếng như thế không. Bây giờ hiện có hai thiên thần nhỏ tuổi cần nghỉ trưa và một nhà thiết kế đang cố hoàn thành công việc, thế mà một giây một phút họ không ngừng nói nói cười cười họ cứ tưởng nguyên hành lang này không có người ở ấy.
Tina cùng Hàn Nhuận bước vào phòng tôi, tôi vẫn trung thành với cây bút chì và tờ giấy vẽ, trên màng hình laptop hiển thị một loại thông báo có email gửi đến. Tôi gõ gõ máy tính rồi quay sang nghệch ngoạc vài đường trên giấy, mặc cho Tina ngồi trên sofa phòng tôi vọng tiếng lại hỏi han, nếu hôm nay tâm trạng tôi bất ổn như mấy ngày trước thì tôi không chắc hai người họ co thể uống trà nói chuyện trong lúc như vầy đâu.
Điện thoại tôi reo vài tiếng, thì ra la anh bạn chuyên gia kiến trúc của tôi. Anh chàng là người Anh chính gốc, tính tình vui vẻ, ôn hòa. Hầu hết những cửa hàng cũng như nhà ở của tôi ở London đều do một tay anh ta phụ trách.
Tôi bắt máy cười nói vui vẻ với người bạn của mình chẳng thèm để tâm đến hai người kia, suy cho cùng thì tôi vẫn còn rất nhiều người tốt hơn hai cái người ngồi ở kia. Tôi và anh bạn kiến trúc nói một loạt tiếng anh, tôi dám chắc hai người kia cũng nghe ra cuộc trò chuyện từ tôi rồi.
- Vâng em vừa về Mỹ thôi.
- ..........................
- Thế thì quá tốt rồi, anh xem phải chiếu cố em nhiều một chút nha!
- .........................
- Ha ha đương nhiên rồi, Susan nổi tiếng cũng có phần anh mà.
- ...........................
- Vậy em đây phải mời anh một bữa mới được nha! Khi nào anh đến Mỹ.
- .............................
- Thích thật, vậy đến nhớ gọi cho em.
- ..............................
- Không phiền, không phiền. Anh gọi đến làm em có cảm hứng chí ít cũng vẽ được vài bản cho ra trò.
- ................................
- Phải, em đây là lợi dụng anh đó.
- ................................
- Tốt, vậy anh đến nhanh đi để em lợi dụng anh một lần cho xong.
- ...............................
- Ok, bye bye
- ...............................
- You sure,ha ha.... I miss you too
Sau một tràn cười vui vẻ tôi thấy tinh thần mình hứng khởi hẳn, tôi bắt đầu vẽ vẽ viết viết, ý tưởng liên tục lóe lên như một mắt xích không điểm dừng. Tôi nhanh chóng lơ đi Hàn Nhuận và Tina đang ngồi uống trà tâm sự bên sofa, sau một vài tiếng đồng hồ trôi qua tôi chẳng biết hai người họ rời đi khi nào.
Tôi lôi bộ dạng nhếch nhác ngã lăn ra giường, chập chờn ngủ được một giấc ngon lành. Lúc tôi dậy mới biết mình đã bỏ lỡ cả buổi chiều, tôi vọt nhanh xuống nhà xem con đã ăn gì chưa. Hai bé con đang ngồi xem hoạt hình với ông bà nội, Tina và Hàn Nhuận thì biến mất xác.
Tôi ngồi chơi với hai đứa một chút rồi lấy hai miếng sandwich và một ly nước cam lên phòng, tôi chưa từng nghĩ mình có thể đánh một giấc đến 7h tối, haizzz~ mệt mõi quá độ rồi.
Tôi cùng Karen trao đổi qua cuộc gọi trực tuyến, Karen hỏi tôi người gây sự đã bắt được chưa, còn hỏi tôi đã thấy tinh thần tốt hơn chưa, chúng tôi trò chuyện được một lúc thì liền chuyển sang bàn công việc.
Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian, hao tâm cho những chuyện linh tinh, tổn trí nghĩ cả chục ý tưởng, tốn sức vẽ vẽ viết viết......tôi đang rơi vào tình trạng tiêu hao quá nhiều thứ.
- Lâm Tiểu Mặc mày phải cố gắng lên!!!!
- Ồn quá.
- Oai!!!! Có ngày em chết vì anh đấy sư huynh
Lúc tôi đang "lấy lại tin thần" bỗng dưng nghe thấy tiếng Hàn Nhuận ở đâu vọng ra, ai ngỡ từ này giờ anh nằm trong chăn, mặt có hơi đờ đẫn chắc vừa chợp mắt lại bị tôi đánh thức đây. Xui xẻo!
- Không phải anh cùng Tina ra ngoài rồi sao? Về khi nào vậy?
- Anh với cô ấy ở phòng bên, lúc em xuống dưới anh mới vừa về.
- A!!!!!
Thì ra là đôi gian phu, ngang nhiên trong nhà mà tình tứ. Bị mình nắm đuôi rồi xem từ nay lên mặt được nữa không? Nghĩ đến thì tinh thần đã 100% ngay lập tức tăng gấp hai phần công lực, quá thú vị rồi.
Mà Tina không đến mức trơ trẽn thế chứ, ở ngay trong nhà Hàn Nhuận, không sợ mình bắt gặp hay sao. Mà này nhỡ may tụi nhỏ đâm ra nghĩ bậy thì sao, chúng mà biết cục diện thế này thì còn ra thể thống gì.
- Anh làm gì em không can thiệp, nhưng tránh xa bọn trẻ một chút kẻo chúng lại nghĩ này nọ
Nói xong tôi tiếp tục làm việc, anh cũng lớn hơn tôi rất nhiều hẳn anh hiểu thị phi là thế nào. Cũng mong là anh biết con trai con gái của anh chỉ toàn là "thiên tài", chuyện gì cũng suy diễn ra được, cũng phải thôi bản thân tụi nhỏ sinh ra vốn lanh lợi, nên gặp đề tài thì lại đâm ra phân tích.
Tôi cảm giác được anh đang ở rất gần tôi, tôi phản xạ có điều kiện quay đầu, may mà an còn cách tôi hai sải chân. Tôi thận trọng nhìn anh, tôi chẳng còn hứng thú với kẻ địch đâu a! Bạn Tina là kẻ địch, tất cả không trừ một ai, kể cả Hàn sư huynh đây tôi cũng cho đi biệt xứ.