Phi trường nhộn nhịp người qua, tôi đang giữ trong tay hộ chiếu và vé máy bay, khi đến gần cửa vào tôi chợp ngoảnh đầu lại. Chẳng một ai tiễn tôi, ba mẹ tôi chưa bao giờ ra khỏi tòa thành, bạn bè tôi mỗi người một nơi làm niệm vụ. Hôm nay tôi đến Mỹ, ai cũng biết...chỉ anh là không biết...người đã khiến tôi giã từ nước Pháp lãng mạn để đến nơi tôi chưa bao giờ đặt chân đến.
Còn nhớ mùa Xuân năm đó, tôi không nhớ lầm đâu lúc đó tôi 9t, vì mới vừa qua sinh nhật tôi thôi. Hỏi tôi đi tôi sẽ trả lời cho bạn biết tôi là ai tên gì.
Tôi tên Lâm Tiểu Mạc, tôi vừa bước qua tuổi thứ tám để đến với con số 9, nhà tôi trên một đồi núi cao ở Pháp. Tôi ở trong một biệt thự to ở bìa rừng, đi xa hơn một chút sẽ thấy một tòa thành rất to, nó mang kiến trúc xưa. Ở đây chỉ có rừng thông và biển rộng, chỉ có thể nghe thấy từng đàn chim vỡ tổ hay từng lớp sóng cuộn dâng ngoài xa.
Hôm nay ba tôi hứa sẽ dẫn tôi đến tòa thành vì ở đó có một bạn bằng tuổi tôi có thể làm bạn với tôi, ở đây tôi sống tách biệt với những gì trong thành phố nên từ nhỏ tôi chẳng có bạn. Nhưng không vì thế tính cách tôi bị ảnh hưởng, ngược lại tôi rất hoạt bát, vui vẻ.
Nhiều lúc tôi tự hỏi ba mẹ là nghề gì mà giàu đến thế, đến khi tôi đến tòa thành mới rõ.
Tôi được gia sư dạy tại nhà nên tôi chẳng khác gì mọi người, tôi được học, được chơi, được tất cả chỉ cần tôi muốn.
Cánh cửa sắt lớn mở ra, ai bên có người canh gác. Tòa thành rất rộng, rộng vô cùng, bước vào đại sảnh sẽ thấy những hành lang dài với những cửa phòng đóng chặt xếp thành mô hình kiến trúc đẹp.
Ở đây rất nhiều tầng, tầng thứ ba là một đại sảnh rộng với rất nhiều thiết bị thể dục khác nhau. Mẹ tôi dắt tôi đi đến đâu ai cũng dòm ngó, mọi người mặc đồng phục rất đẹp, một chiếc quần thể dục, bên trong là một áo thun trắng khoác ngoài là chiếc áo khoác có dây kéo màu xanh đậm.
Tôi chẳng hiểu lão đại và chủ mẫu là gì tôi chỉ biết ba mẹ tôi là chủ nơi này, ba tôi là Lâm Thính Nam người đàn ông trầm ổn, ít nói, ngoài mặt ông chẳng có chút biểu cảm nhưng ông rất thương tôi. Mẹ tôi là Chu Huyền người phụ nữ trẻ xinh đẹp, dịu dàng.
Nhiều năm sau khi tôi lớn tôi mới biết ba mẹ mình tài giỏi đến mức nào, ba tôi là....nôm na là huấn luyện viên chuyên về thể lực, ông ấy đua xe rất khá. Mẹ tôi chuyên về những môn khéo leó, bà đỉnh nhất là về chế tạo súng, kĩ thuật bắn của bà rất khá.
Tôi chẳng thích ở nơi này, mọi người nhìn tôi như người ngoài hành tinh ấy, chán chết. Lúc tôi đi đến nơi tập luyện ai nấy đều ra sức quan tâm tôi, lúc đó còn nhỏ thấy người khác quan tâm tôi cứ nghĩ họ tốt lắm ý. Xì nhằm to. Cái đó gọi là gì nhỉ? Phải là nịnh nọt đấy!
Tôi có thân hình như một quả bóng, làn da trắng được di truyền từ mẹ. Tôi béo tốt hơn cái bạn ngồi ở góc phòng, bạn ấy có nét thanh tú lai lai, nhưng ốm o gầy mòn lắm.
Tôi phải mất rất lâu mới có thể làm quen với bạn ấy, bạn ấy tên Kì Băng bằng tuổi tôi là người ba mẹ tôi muốn tôi gặp. Kì Băng rất ít nói, lạnh lùng với mọi người nên luôn bị kì thị, bạn ấy giống ba tôi cứ âm thầm quan tâm tôi thôi.
Có một người lúc nào cũng theo sau bảo vệ Kì Băng anh ấy lớn hơn chúng tôi nhiều tuổi, năm đó tôi 9t thì anh ấy đã 16t rồi, anh ấy trưởng thành hơn chúng tôi, anh ấy không đẹp trai nhưng rất hòa nhã và vui vẻ. Nhiều năm chơi thân với nhau anh ấy cũng quan tâm tôi nhiều như Kì Băng vậy, ba chúng tôi đi đâu cũng có nhau, anh ấy là người anh trai của chúng tôi....anh ấy là Hàn Nhuận...người làm tôi rời bỏ đất Pháp để sang Mỹ.
Tôi thích thiết kế thời trang, đó là công việc giết thời gian của tôi nhưng không hiểu lý do nào đưa tôi đến với nghề...có phải nghề hay không tôi không biết chỉ biết bản thân mình là một sát thủ.
Phải tòa thành này là nơi huấn luyện chúng tôi trở thành sát thủ, sát thủ nghe thì nghĩ ngay đến chết chóc à?! Tôi thấy hai chữ " sát thủ" nghe rất kiêu. Ba mẹ tôi nhận những đứa trẻ mồ côi về đào tạo nhưng cũng không tùy tiện nhận vì tòa thành không được xem là cô nhi viện.
Ba mẹ tôi sẽ nhận nhiệm vụ từ những người khác nhau trên thế giới, nơi đây cũng được xem là một môi trường học, chúng tôi được học các bộ môn như trong trường học kèm theo là những kĩ năng rèn luyện của một sát thủ.
Mấy ngày đầu tôi thấy không thích nơi đây, nó nhìn giống như một nhà tù....phải một nhà tù. Nhưng chẳng hiểu tại sao tôi vẫn đến đây đều đặn. Có lẽ tôi không muốn bỏ rơi người bạn vốn chẳng chút cảm tình hay có lẽ dòng máu chảy trong người tôi mang theo nhiệt huyết của ba mẹ.
Bây giờ là giờ ăn trưa, tôi không muốn ăn trong phòng ba mẹ, tôi chạy đến nhà ăn tìm Kì Băng. Trong lúc tôi ngấu nghiếng đùi gà thì Kì Băng vẫn chậm rãi ăn bên cạnh tôi. Kì Băng ngày ấy ít khi nói những lời thừa thãi vì tính bạn ấy vốn trầm lặng..ít nói.
- Em ăn chậm thật đấy!
- Nhuận ca! Mau mau ngồi xuống ăn cùng bọn em đi
Tôi thích gọi Hàn Nhuận là " Nhuận ca" nghe rất hay, anh ấy cũng chẳng có ý kiến, anh ấy thường gọi tôi là " tiểu công chúa" hay đơn giản là " Tiểu Mạc".
Anh ấy ngồi đối diện ăn với tôi và Kì Băng, ba chúng tôi bên nhau như thế đến khi lớn.