Nốt nhạc thứ mười bảy
Bản nhạc khiêu vũ dừng lại, thay vào đólại là một bản nhạc vui tươi. Vợ chồng Phương Di bế đứa con nhỏ tựathiên thần bước xuống dưới chào hỏi vui vẻ, có lẽ ở đây ngoài nó mới gặp ra thì ai cũng đều quen biết cả.
- Cảm ơn ông đã đến đây. – Anh Phương cười tít mắt bắt tay ông nội nó
- Không có gì to tát cả, Ba cháu là bạn thân thiết với ta, cháu ông ấy cũng như là cháu của ta. Nào nào, bảo bối tên gì thế?
Chị Phương gật đầu, mỉm cười rồi đáp :
- Cháu nó tên là Phương Bảo Uy. Bảo trong “bảo bối”, Uy trong “uy nghiêm”.
- Tên cháu đẹp quá, thích thật nha. Too too too. – Nhỏ thích thú nắm tay em bé
Reng… Nó mỉm cười rồi đi ra chỗ vắng nghe điện thoại, là Mẹ nó.
- Chào Mẹ.
“- Tuyết Nhi, con đang ở đâu đấy? Dự tiệc cùng ông à?”
- Vâng ạ. Ba Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
“- Ba Mẹ vẫn ổn, chỉ có điều chúng ta nhớ con, dù chỉ mới có hai ngàynhưng Mẹ mong con về đi được không?”_ Mẹ nó bên kia đang rơi nước mắt,giọng như đang nài nỉ nó
- Mẹ, con cũng không rõ nhưng nếu Mẹ nói vậy, con sẽ về nhưng Mẹ phải hứa với con, khi mà trường gọi cho con con sẽ sang đây học nhé? – Nó chu môi
“- Được được, chỉ cần con về đây ở với Mẹ một hai ngày thôi cũng được. Vậy quyết định thế nhé, Mẹ cúp máy đây.”
- Bai Mẹ.
Nó cúp máy, cất điện thoại vào túi song quay người lại thì thấy nhỏ và hắn đã đứng sau lưng nó từ lúc nào.
- Mẹ gọi à? Nhớ rồi đúng không? – Nhỏ cười cười hỏi
Nó không nói gì, chỉ nhún nhẹ vai, hắn nhân cơ hội này hỏi xem nó có quayvề không, bởi vì chắc chắn khi Mẹ nó gọi cho nó thì sẽ có một câu khuyên nó về, nó thì làm sao từ chối Mẹ nó dễ dàng như vậy được, sợ bà buồn,có khi còn đồng ý ấy chứ.
- Em không biết, có thể hoặc không. –Nó lắc đầu, sao có thể cho họ biết được chứ, lỡ như hai người này bắt ép nó về trong ngày mai thì thôi rồi, nó muốn ở lại đây vài ngày cho thưgiãn một tí
“Không được, cô ta mà ở đây thì làm sao mình có thểthực hiện kế hoạch đây? Nếu còn ở đây dây dưa, chắc chắn Thiên Vũ sẽkhông buông tay. Lục Tuyết Nhi, cô thật quá đáng, đã đi đến tận đây cũng không muốn buông, còn giả bộ viết thư này nọ, xin lỗi gì chứ, gạtngười!
Ngay lúc này mình không thể lỗ mãng, không thể hấp tấp, phải làm sao khiến cô ta về Việt , mọi thứ đều sắp xếp ở đó, nếu như thay đổi địa điểm thì có hơi bất tiện cho mình. Chắc chắc sau khi quay về cô ta sẽ bất ngờ lắm khi thấy sựxuất hiện của một người, đây chỉ mới là khởi động thôi.”
- Ầy, có thể hoặc không thể hả..? Gọi cậu về mà khó khăn quá chừng,thôi thì tùy cậu vậy. – Nhỏ xụ mặt, chu môi giận dỗi
Nó nhìn thấy cảnh này cũng mềm lòng, dù có cứng rắn, kiên quyết thế nào cũng phải chịu thua như vậy sao trời.
- Được rồi, được rồi. Cho tớ ở đây thêm hai ngày, tớ sẽ về Việt cùng mọi người.
- Okay, quyết định vậy đi. – Nhỏ nhanh chóng giơ ngón út lên móc tay vớinó, đã móc tay rồi cũng như nó đã hứa, không thể thất hứa.
Nhỏ nhoẻn miệng cười, nhưng đằng sau nụ cười đó không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra.
- Ây da, đau quá, aaa. – Nhỏ ôm bụng, mặt nhăn đến khó coi
- Sao vậy? Không sao chứ? – Nó lo lăng
Nhỏ vẫn ôm cái bụng của mình, vẫn nhăn nhó như khỉ ăn ớt, lắp bắp nói :
- Tớ..tớ…đau..aa….đau..
- Thiên Vũ, anh mau gọi xe đi, chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện
- Em làm sao vậy? – Anh ta chạy lại, nhìn thấy nhỏ đau đến không nói được gì liền bế phốc nhỏ lên chạy ra ngoài đón taxi, may là hắn cũng vừa tìm được xe
Khánh Thư không hiểu chuyện gì xảy ra liền chạy theo đến bệnh viện nhưng họ đến trước cô tận mười mấy phút, sau đó cô mới hì hục chạy vào phòng bệnh, nhưng cũng nhờ đến trễ mà Khánh Thư đã nghe thấyvà tận mắt chứng kiến cái cảnh đó, cái cảnh này thật khiến người ta nổiđóa mà.
- Cô ta có sao không? – Khánh Thư lãnh đạm hỏi, đi lại phía nó kéo ghế ngồi nhìn nhỏ, cái ánh mắt này chẳng mấy vui vẻ
- Bác sĩ nói cô ấy bị đau dạ dày vì không ăn uống đúng bữa.
- Cái gì?! Đau dạ dày?? – Khánh Thư toan đứng lên, có phải cô đã nghe sai cái gì rồi không? Cái gì mà đau dạ dày chứ?
Nó nhìn Khánh Thư phản ứng mạnh liền gật đầu, nó nói không đúng gì rồisao? Không có, đau dạ dày thì nói đau dạ dày, nó có nói sai hay thêm bớt gì đâu mà phản ứng dữ vậy. Khánh Thư thấy mình biểu hiện thái quá liền“cố gắng” nặn ra nụ cười rồi ngồi xuống, đáp :
- Không sao là tốt, không sao là tốt, ha ha.
Bầu không khí im lặng trở lại, cho đến khi hắn và anh ta cùng nhau bướcvào, Khánh Thư liếc nhìn anh ta, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, chuyện lúc nãy cô nhất định phải điều tra cho ra lẽ, tại sao anh ta lại dám làmvậy chứ, thật quá đáng.
[Các người cứ đợi đó đi.]
- Tiểu thư, mặt tôi dính gì sao? – Anh ta lên tiếng hỏi khi cứ thấy cô nhìn anh mãi không hề chớp mắt, chẳng lẽ say nắng rồi à??
- Anh…mặt anh dính..cái đó… - Cô bất chợt nhận được câu hỏi từ người màmình nhìn từ nãy giờ liền nói không nên lời, không thể nào nói anh tađẹp nên cô nhìn được, mất mặt chết đi được.
- Lông mi rụng. – Hắn lãnh đạm đáp
Anh ta giơ chiếc điện thoại lên lấy cọng lông mi yêu quý của mình ra rồinhìn cô mỉm cười, nụ cười chết người nhưng làm sao có thể hạ gục cô mộtcách dễ dàng như vậy chứ.
- Không ngờ cô ngồi ở đó mà vẫn có thể nhìn thấy cong lông mi bé tí này, quả thật là tinh mắt.
Khánh Thư không biết nói gì hơn nên đành mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng,nhưng không ngờ nụ cười đó lại khiến tim ai đó đập thình thịch như muốnnổ tung ra. Nhận được cái ánh mắt kì lạ anh ta nhìn mình, đôi môi dầndần trở thành đường thẳng như ban đầu, vội đứng lên.
- Tôi còn có việc, không ở đây lâu hơn, tạm biệt mọi người.
- Về cẩn thận. – Nó mỉm cười
Khánh Thư gật nhẹ đầu rồi bước khỏi phòng bệnh, đi thẳng ra cổng bệnh việnbắt taxi. Ngồi trong xe mà cứ mãi bực tức chuyện lúc nãy, anh ta lại dám nói dối? Sao lại làm thế chứ? Trí tò mò dâng lên, một phần cũng sợ nóbị hại nên lấy điện thoại bấm số gọi cho anh chàng thám tử mà cô từnggặp ở Việt Nam, anh ấy là người tài giỏi, chắc chắn sẽ điều tra ra.
- Chào anh, tôi là Khánh Thư đây. Anh có thể điều tra cho tôi cái này được không?
[…]
Nhỏ vẫn nằm đó, chưa tỉnh, nó thì vẫn cứ nắm tay nhỏ nhưng đầu đã gụcxuống giường mà ngủ, để lại hai chàng trai đứng đó nhìn hai người congái.
- Sao lúc nãy các người nói dối? – Hắn lạnh lùng hỏi, mắt vẫn cứ nhìn nó
- Chúng tôi không nói dối, chỉ là không thể nói thật, cậu nghĩ nếu nói thật, Tuyết Nhi có đồng ý quay về Việt ? Với lại nếu chuyện này đồn ra ngoài, cậu nghĩ sao về công ty của Bacậu? Chuyện này cũng chẳng có gì cả, có gì chúng ta về nói họ, dù saocũng là chúng tôi từ bỏ hôn nhân.
Hắn im lặng khôngđáp, lý do anh ta đưa ra cũng không phải vô lý, nhưng nếu nó biết đượcba người đang nói dối thì coi như xong đời.
Tay nhỏ chợt nhúcnhích, đôi mắt động đậy, chân mày hơi cau lại, nó như bị đánh thức liềnmở mắt ra nhìn, đúng thật là nhỏ đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn hơi mơ màng. Anh ta thấy nhỏ tỉnh cũng mau chóng đi lại, ngược lại, hắn cứ bìnhthường, chầm chậm mà tiến tới. - Tình rồi à? – Nó đứng dậy vuốt tóc nhỏ
- Đây là đâu? Sao tớ ở đây?
Nó mỉm cười dịu dàng, vuốt nhẹ tóc nhỏ đáp :
- Cậu bị đau bụng, bác sĩ nói là đau dạ dày.
Nhỏ im lặng, mắt liếc sang anh mình, Minh Lâm chỉ gật nhẹ đầu như muốn raám hiệu gì đó với nhỏ, nhỏ dường như cũng hiểu ý liền đáp :
- Ờ..cái đó, tớ không sao.
- Sao cậu không chịu ăn uống cho đúng bữa vậy?
Nó lo lắng hỏi, nhưng nào biết câu hỏi đó lại đang “dồn” nhỏ vào ngõ cụt.Đầu hơi cúi xuống, hai tay đan chặt vào nhau như có chuyện gì khó nói.Nó quay sang nhìn hai người đang đứng , vẻ mặt lạnh tanh kia thật khiếnngười ta cảm thấy sợ, nó liền nhướn mày nói :
- Hai người có thể đi mua nước cho bọn em không?
Hắn gật đầu rồi toan bước đi, anh ta sau khi nhìn nhỏ rồi cũng đi ra ngoàicùng hắn. Nó thấy khuất bóng họ rồi mới uay sang nhỏ hỏi :
- Chuyện gì thế? Khó nói à?
- Tuyết Nhi…tớ có chuyện này, nhưng mà… - Nhỏ ấp úng
Nó nhíu mày, là chuyện gì nhỉ, quan trọng lắm sao? Hay khác? Nó nắm lấy bàn tay của nhỏ, dịu dàng nói :
- Có chuyện gì cậu cứ nói, không sao.
Nhỏ vẫn cúi mặt, môi đã cong thành hình bán nguyệt, đôi mắt ẩn chứa sự bíhiểm khiến con người ta nhìn vào liền sợ hãi, nhưng rất tiếc nó không hề nhìn thấy vẻ mặt nhỏ lúc này bởi mái tóc đen dài của nhỏ đã che lắp mặt của nhỏ. Nhỏ chợt thở dài mệt mỏi, nhắm đôi mắt lại rồi ngước lên nhìnnó.
- Cậu hãy hứa rằng dù có chuyện gì cũng phải về Việt ?
Nó nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ mới yên tâm nói tiếp :
- Thật ra…tớ vẫn còn yêu Thiên Vũ, chuyện này tớ thật sự không muốn nhưng anh hai đã khuyên tớ, mặc dù tim đau nhưng sau khi tớ trên máy bay, tớđã suy nghĩ rất nhiều, anh ấy nói đúng! Tớ đau một, nhưng cậu đau mười,tớ đã thông suốt rồi, tớ…
- Tớ biết! - Nó cắt ngang lời nhỏ.
- Cậu…cậu biết? – Nhỏ bất ngờ
Nó mỉm cười một cái, đôi mắt nhắm nghiền lại đáp :
- Đương nhiên tớ biết. Cậu thử nghĩ xem, chỉ trong hai ngày, làm sao anhem hai người có thể buông tay như thế? Điều này không thể, nếu vậy chúng ta đã không ở đây. Đúng không?!
Nhỏ cười khẩy, nó mở mắt ra nhìn, sao lại cười? Vui lắm sao?
- Tớ thật không tin được, tại sao tớ lại như vậy, nếu lúc đầu tớ quyết định sớm một tí, có lẽ…
- Shhh! Đừng nhắc đến chuyện này, qua rồi. Bây giờ, tớ chỉ muốn mọi người sống thật tốt, hạnh phúc là đủ.
“Lại bắt đầu rồi, cái màn kịch của cô khi nào mới kết thúc đây. Tôi thậtchẳng hiểu nỗi bản chất con người cô, Lục Tuyết Nhi. Cô rốt cuộc đã bỏbùa gì cho họ mà họ lại chết mê chết mệt cô vậy chứ? Chúng ta đều giốngnhau mà, tại sao cô lại được nhiều tình cảm hơn chứ? Vốn dĩ tôi còntưởng cô tốt bụng rời Việt Nam để trả anh ấy cho tôi, không ngờ cô chẳng những không buông tha, mà còn khiến Thiên Vũ ghét tôi hơn, làm tôi phải mắc công tốn sức để diễn vở kịch này. Tình yêu này là của tôi, sao tôilại phải khó khăn để có được nó vậy chứ? Tại sao cứ muốn khiến tôi thành người xấu mới chịu.!”
- Được rồi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ không nói chuyện này nữa, tớ cũng mệt rồi. Có lẽ nên nghỉ ngơi ở đây vài ngày rồi về Việt .
- Hay là cậu qua nhà ông tớ đi, dù sao tớ ở đó cũng chán. – Nó đưa ra đề nghị
- Cũng được, vậy làm phiền cậu rồi.
Nó cười vui vẻ, cùng lúc đó hai người kia cũng đem hai lon nước cam và hai cái bánh sandwish đi vào.
- Của em. – Anh ta, hắn không hẹn cùng đồng thanh
- Cảm ơn hai người ha. – Nó cầm lấy
Nhỏ và nó cầm hai cái bánh ăn ngon lành, xong xuôi cả thảy liền đón xe đithẳng về nhà ông nó, bây giờ cũng đã gần mười một giờ, đều mệt mỏi rồi,ông nó thì vẫn đang dự tiệc, chưa về, mọi người đều đi ngủ hết, chỉ cònnó ở phòng khách đợi ông về.