Mấy người đi vào phòng khách dưới lầu, Liễu Ân Đình vỗ vỗ bả vai Phong Khiếu Nhiên thở dài:“Thế bá của cậu là đau lòng Nhiên nhi, ông ấy nói cái gì thì cậu nghe là được, đừng để trong lòng, cũng không cần cùng ông ấy so đo. Hắn là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, khiến hắn nhả ra khí là xong. Vừa rồi cậu cũng nghe đến, Nhiên nhi chịu tội lớn như vậy, thế bá cậu trong lòng có khí.”
“Tôi đáng chết.” Phong Khiếu Nhiên khàn giọng nói, nếu hắn nhìn thấy Nhiên nhi bộ dáng kia, chỉ biết so với Cổ Hoài Ý càng thêm phẫn nộ. Liễu Ân Đình thở dài, lúc này hắn cũng không nói gì nhiều. Bốn người đợi ở dưới lầu, ai cũng không lên tiếng, chỉ chờ người trên lầu tỉnh lại. Phong Khiếu Nhiên không có vui sướng khi Cô Nhiên sắp khôi phục ký ức kiếp trước, chỉ có sâu sắc tự trách cùng hối hận.
Mãi cho đến giữa trưa , Liễu Ân Thế đều không có xuống dưới. Hắn hôm nay riêng cho bảo mẫu một ngày nghỉ, không có người nấu cơm. Lục Văn Triết gọi điện thoại đi khách sạn đặt bữa, bốn người thực không biết vị điền no xong bụng. Mà ngay khi bốn người đang ăn cơm, Liễu Mộ Nhiên ở phòng ngủ trên lầu vừa tỉnh lại đã ôm lão cha khóc lớn.
“Lão cha…… Lão cha…… Nhiên nhi nhớ ngươi…… Nhiên nhi rất nhớ ngươi……”
“Nhiên nhi…… Thực xin lỗi…… Lão cha khóa trí nhớ của ngươi, khiến ngươi quên Phong Khiếu Nhiên, khiến ngươi……”
Liễu Mộ Nhiên, hoặc là nên xưng y Cô Nhiên càng chuẩn xác. Cô Nhiên ở trong lòng lão cha đại lực lắc đầu, nức nở nói:“Lão cha là vì tốt cho Nhiên nhi…… Lão cha…… Lão cha…… Ta rất nhớ ngươi……”
Một quả tim vững vàng đặt ở trong bụng, Liễu Ân Thế ôm nhi tử hỉ cực mà khóc. Hắn lo lắng quá nhiều, Nhiên nhi của hắn làm sao lại trách lão cha? Nhiên nhi hiếu thuận nhất, luôn luôn cũng sẽ không sinh khí với lão cha.
“Nhiên nhi, đều nhớ tới sao?”
Nước mắt trào ra, Cô Nhiên ngẩng đầu:“Nhớ tới, đều, nhớ tới.”
Chà xát nước mắt con trai, Liễu Ân Thế lại lau nước mắt của mình, tiếp đó sờ sờ mặt con:“Đi xuống đi, hắn ở bên dưới đợi con.” Nhịn xuống nước mắt, gắt gao ôm ôm lão cha, Cô Nhiên xuống giường, kéo lão cha đi ra ngoài. Tim đập vô cùng nhanh, hận không thể lập tức lao xuống lầu bổ nhào vào trong lòng người nọ, nhưng y không thể, y không thể làm lão cha thương tâm.
Đi bước một đến đầu thang lầu, một tay đè lại ngực, Cô Nhiên vừa chân chính tỉnh lại cắn chặt môi bước xuống. Dần dần, một đạo bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt, người nọ tựa hồ đã nhận ra y xuất hiện, xoay đầu. Bốn mắt giao hội, một khắc kia, nước mắt trào ra. Chậm rãi đứng lên, Phong Khiếu Nhiên xoay người mở ra song chưởng:“Nhiên nhi.”
Tầm mắt mơ hồ, Cô Nhiên chỉ cảm thấy hai chân tựa như bỏ chì, kéo không ra bước chân. Liễu Ân Thế cũng không còn nghĩ tới vấn đề bằng hay không bằng cái gì, hắn buông ra tay con trai, nhẹ nhàng đẩy đẩy.
“Nhiên nhi, lại đây.”
Tiếng khóc tràn ra, Cô Nhiên nâng chân lên, sau đó đem hết toàn lực hướng tới người nọ xông đến:“Tiêu !” Thân thể bị cái ôm quen thuộc gắt gao ủng , Cô Nhiên ngửa đầu rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng:“Tiêu…… Tiêu……” Thực xin lỗi, thực xin lỗi hiện tại mới nhớ tới ngươi. Những người ở đây hốc mắt phiếm hồng, nhất là Liễu Ân Thế, khóc đến tựa như đứa nhỏ.
Phong Khiếu Nhiên khắc chế kích động cùng thương cảm trong lòng, ở bên tai Cô Nhiên khàn giọng nói:“Nhiên nhi, kiếp sau, tôi vẫn sẽ tìm được em.”
“Ân !” Tầng tầng gật đầu, Cô Nhiên dùng hết toàn lực ôm lấy Tiêu của y,“Kiếp sau, ta vẫn đợi ngươi.”
Thản nhiên cười, Phong Khiếu Nhiên buông ra Cô Nhiên, quỳ một gối, nâng lên tay trái Cô Nhiên hỏi:“Nhiên nhi, ta chưa kịp chuẩn bị nhẫn, em nguyện ý gả cho tôi sao?”
Nước mắt Cô Nhiên lại bừng lên:“Nguyện ý ! Ta nguyện ý !” Chỉ cần người kia là Tiêu, cho dù cái gì đều không có, y cũng nguyện ý. Phòng trong không khí đột nhiên đạt tới cao trào, nhưng cố tình có người thích ở loại thời điểm này sát phong cảnh.
“Ta không muốn !” Liễu Ân Thế đi nhanh tiến lên tách ra Cô Nhiên và Phong Khiếu Nhiên, khóe mắt còn mang nước mắt hướng tới Phong Khiếu Nhiên hung ba ba nói:“Không có nhẫn còn dám tới cầu hôn, đừng hòng ta đem Nhiên nhi gả cho ngươi ! Phong Khiếu Nhiên, ta đã nói rồi, ngươi đầu tiên phải khiến ta ôm cháu mới có thể cưới Nhiên nhi. Hơn nữa con trai Liễu Ân Thế ta kết hôn tuyệt đối không thể keo kiệt, ngươi trước đem kế hoạch kết hôn đưa lên một phần cho ta, các ngươi mở công ty không phải đều có thư ngỏ gì đó sao, liền viết như vậy. Ta vừa lòng , lại có cháu ôm, ta mới đồng ý đem Nhiên nhi gả cho ngươi.”
“Lão cha……” Cô Nhiên dở khóc dở cười.
Liễu Ân Thế quay đầu không vui nói:“Ngươi còn chưa có gả cho người liền vươn cánh tay khuỷu tay ra bên ngoài. Lão cha cái gì đều có thể theo ngươi, liền chuyện này không được ! không thì ta liền chết cho ngươi xem !” Đời trước lão không thể nhìn thấy Nhiên nhi xuất giá, đời này làm sao cũng phải phong cảnh một lần.
Cô Nhiên chà xát lệ trên mặt, nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên, chuyện này y không có cách nào, y phải nghe lão cha . Phong Khiếu Nhiên rất lãnh tĩnh nói:“Sang năm tôi sẽ cho ông ôm cháu. Còn hôn lễ phô trương, cuối tuần tôi liền đem kế hoạch đưa cho ông.”
“Còn có,” Liễu Ân Thế được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục nói:“Nhiên nhi không thể rời đi ta, nó phải theo ta trụ, chính ngươi nhìn đi.”
Cô Nhiên lập tức ôm hắn nói:“Lão cha, ta sẽ không rời đi ngươi và chú. Chuyện sau này chúng ta ngày mai lại thương lượng có được không? Ta đói bụng.”
“Con đói bụng?” Liễu Ân Thế lúc này mới nghĩ đến con trai còn chưa có ăn cơm đâu, lập tức chỉ huy Phong Khiếu Nhiên,“Ngươi, đi nấu cơm cho Nhiên nhi đi ! Dễ tiêu hóa .”
Phong Khiếu Nhiên không nói hai lời liền hướng đến phòng bếp, Cô Nhiên nhịn không được muốn đi theo, bị Liễu Ân Thế kéo đến sô pha ngồi xuống.“Con vừa tỉnh lại, thân mình lại hư, ngoan ngoãn ngồi .” Nhìn nhìn lão cha, Cô Nhiên ở trong lòng thở dài, sau đó lại cười cười, cậu sẽ nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết mâu thuẫn giữa lão cha và Tiêu.
Phong Khiếu Nhiên làm cơm ăn ngon hay không vẫn là sự bí ẩn, bởi vì ngưởi nếm qua rất ít, bất quá Liễu Ân Thế sau khi hưởng qua thì thái độ đối với anh thoáng tốt một chút, nhưng chỉ là có một chút. Cô Nhiên vừa khôi phục tất cả ký ức cần một hai tháng điều chỉnh mới có thể đem ký ức kiếp trước và kiếp này dung hợp cùng một chỗ. Liễu Ân Thế sẽ không cho con trai rời nhà, Cô Nhiên cũng làm không ra chuyện vừa khôi phục ký ức liền bỏ lại lão cha, Phong Khiếu Nhiên thực quyết đoán quyết định tại thượng hải gây dựng sản nghiệp. Đương nhiên, này chính là nói sau.
Liễu Ân Thế hận thì hận, bất quá cũng không có ngăn cản con trai và Phong Khiếu Nhiên ở chung. Vào lúc ban đêm, Phong Khiếu Nhiên nằm ở trên chiếc giường hai người của Cô Nhiên, ôm Cô Nhiên tâm tình lại vẫn không thể từ trong chuyện ban ngày phát sinh bình tĩnh trở lại, Cô Nhiên cũng đồng dạng như thế. Hai người lẳng lặng rúc vào cùng nhau, giống như lại về đến kiếp trước.
“Tiêu, ngươi trách lão cha sao?”
“Lúc trước trách, hiện tại không trách.”
Biết Liễu Ân Thế vì cái gì phải khóa trụ ký ức Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đối với ông chỉ có cảm kích. Kiếp trước kiếp này, Liễu Ân Thế đều làm được một người cha rất tốt đối với Cô Nhiên.
Sờ lên mái tóc ngắn của Cô Nhiên, trong mắt Phong Khiếu Nhiên lộ ra hoài niệm, vẫn là thích người này một đầu tóc dài, bất quá hiện tại nam nhân thế giới này lưu một đầu tóc dài chính là ngoại tộc.
“Tiêu, ngươi nhìn thấy Âu Dương Đại ca và cữu cữu chưa?” Hẳn là gặp được đi, không thì cậu cũng sẽ không bị cú điện thoại kia dẫn ra hội trường.
Nghĩ đến ngày hôm qua Lục Văn Triết điện thoại cho hắn, Phong Khiếu Nhiên trả lời:“Gặp được. Ba người chúng ta kích phát ký ức của cậu ta, cậu ta đã thỉnh bệnh viện hai tháng nghỉ, cữu cữu của em bồi theo. Hiện tại ký ức còn thực hỗn loạn, chờ cậu ta tiêu hóa xong tôi lại mang em đi gặp.”
“Ân.” Kỳ thật chính cậu cũng đang hỗn loạn . Cô Nhiên nhắm mắt lại, kéo qua tay Tiêu khiến đối phương vuốt ve sau lưng mình, tựa như quá khứ.“Tiêu, ta cần một ít thời gian đến khiến ký ức trọng điệp cùng một chỗ, ngươi bồi ta được không?”
“Nhiên nhi.” Mất hứng .
Hạnh phúc giơ lên khóe miệng, Cô Nhiên lại cố gắng hướng vào trong lòng đối phương chui chui:“Vậy ngươi phải bồi ta.”
“Ân.”
“Tiêu, ta mệt nhọc.”
“Ngủ đi.”
Người trong lòng chỉ chốc lát sau liền ngủ , Phong Khiếu Nhiên nâng lên tay Cô Nhiên đặt ở bên miệng khẽ hôn. Nhiên nhi của hắn cuối cùng chân chính ở trong lòng mình. Tuy rằng hắn bỏ lỡ 26 năm trưởng thành của Nhiên nhi, nhưng bọn họ còn có vài thập niên có thể cùng một chỗ. 26 năm này coi như là hắn bồi thường cho Cổ Hoài Ý và Nhiên nhi đi. Nhiên nhi 26 năm này không có chịu nỗi khổ đi chung quanh tìm hắn, có thể nói Cổ Hoài Ý không có làm sai. Mà Nhiên nhi so với hắn muộn bốn năm mới chuyển thế cũng là bởi vì Cổ Hoài Ý đi. Tiền thế, Nhiên nhi bởi vì thân phận cùng hắn mà thống khổ, một thế này, bọn họ đã không còn những phức tạp này. Còn yêu cầu của Cổ Hoài Ý, lấy năng lực của hắn đều không là vấn đề, hắn trước hết cần giải quyết là nhẫn, hắn muốn mau chóng đưa Nhiên nhi của hắn định ra. Người hiện đại tác phong quá can đảm, hắn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Đêm nay, trừ bỏ Liễu Ân Thế ra tất cả mọi người ngủ dị thường ngọt ngào. Trong mộng, Cô Nhiên lại về đến ngày mình và Tiêu thành thân, bất đồng là, ngày đó là lão cha và thúc đem y đưa đến trên tay Tiêu. Lão cha nói với Tiêu:“Phong Khiếu Nhiên, ta đem Nhiên nhi giao cho ngươi , ngươi phải một đời đều thương nó, đau nó, ngươi phải chiếu cố hảo Nhiên nhi và hài tử trong bụng nó.”
Tiêu nắm tay y nói:“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố hảo mẫu tử Nhiên nhi.” Mẫu tử? Cô Nhiên cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, chỉ thấy bụng hảo lớn hảo lớn, giống như dựng phụ sắp lâm bồn!
“Tiêu !”
“Nhiên nhi?”
Phong Khiếu Nhiên đang suy xét hôn lễ của hai người vội vàng ôm lấy người vừa cả kinh ngồi dậy:“Xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng ?”
Bắt lấy tay Phong Khiếu Nhiên, Cô Nhiên kinh hoảng nói:“Ta, ta mơ thấy ta có có thai!” Phong Khiếu Nhiên sửng sốt, tiếp đó ha ha cười ôm Cô Nhiên nằm xuống. Cô Nhiên lúc này mới nhớ tới chuyện nào đó vội vàng hỏi:“Lão cha muốn cháu, anh phải làm sao cho ông? ! Em sẽ không sinh con.”
Hôn lên miệng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên rốt cuộc nhịn không được cởi bỏ áo ngủ cậu:“Yên tâm, giao cho anh đi.” Lập tức bị hôn đến vựng hồ hồ, Cô Nhiên có chút sợ hãi ôm lấy Tiêu, nghĩ rằng lão cha sẽ không phải tính toán tạo ra thước sinh tử gì đó khiến cậu sinh con đi. Ân…… Bất quá nếu sinh cho Tiêu thì cậu nguyện ý. Kế tiếp, Cô Nhiên liền không thể rãnh rỗi nghĩ đến chuyện đứa nhỏ , toàn thân toàn tâm đều trầm hãm trong nghi thức sinh con.
Cô Nhiên có thể sinh con sao? Dưới điều kiện chữa bệnh trước mắt khả năng này cực kỳ bé nhỏ, tuy rằng lão cha cậu là thần y, nhưng không thể thành công chế tạo thuốc sinh tử. Bất quá một năm sau, Phong Khiếu Nhiên đem hai nam anh vừa trắng vừa béo đặt ở trong lòng Liễu Ân Thế, một đứa tên là Phong Lăng Ý, một đứa tên là Liễu Ý Văn. Cô Nhiên không thể nhận chuyện đẻ thay, cuối cùng dùng tinh trùng của Phong Khiếu Nhiên. Liễu Ân Thế ngay từ đầu thực mất hứng, tức giận đến một tháng cũng chưa ăn cơm, nhưng sau khi lão nhìn thấy đứa nhỏ lại không chịu buông tay . Quản nó là của ai, ôm đến trong lòng lão thì chính là cháu lão. Tiếp theo, Phong Khiếu Nhiên chính thức hướng khắp nơi gửi đi thiệp mời, Phong Tiêu muốn kết hôn , tân nương là nam tính. Sự kiện này thành tin tức hỏa bạo nhất toàn cầu năm đó, dư ba thẳng đến nhiều năm sau vẫn không dứt. Hôn lễ thế kỷ của hai người trong ba mươi năm đều không người có thể vượt qua.
Phong Khiếu Nhiên định cư tại Thượng Hải, Lục Văn Triết và Long Thiên Hành đương nhiên cũng cùng nhau dọn đến Thượng Hải, kết thúc cuộc sống ở riêng cùng người yêu mình. Trang Thụy và Lý Tử Mộc phát triển cũng không cần đoán, kết cục chỉ biết có một. Bất quá Trang Thụy hiện tại càng có danh khí ở Liễu thị trung y viện làm bác sĩ cá tính của mình. Sinh hoạt dần dần như kiếp trước, biến hóa chỉ là danh tự cùng hoàn cảnh.
Nhất sinh nhất thế tình, đời đời kiếp kiếp duyên, mộ nhiên hồi thủ, ngươi thủy chung đang tìm ta, ta thủy chung đang chờ đợi ngươi. Thay đổi chỉ là thân phận, mà người của ta, hồn của ta, đời đời kiếp kiếp đều sẽ chỉ là của ngươi. Cô Nhiên tùy phong, thế sự tướng tùy.
>>Toàn văn hoàn<<