Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 6



Ngã Tâm Di Nhiên

Dọn dẹp thư phòng riêng của phụ thân, Cô Nhiên lau mồ hôi trán, trời càng lúc càng nóng, thế nhưng . . . . nghĩ đến phụ thân khóe miệng Cô Nhiên lại hơi mỉm cười, một tháng nay mỗi ngày phụ thân đều có thể ăn cơm do mình làm,cơ thể cũng chậm chậm hồi phục một ít, hai hõm má lõm xuống giờ đã gần trở lại bình thường, mùa hè này phụ thân có thể bình yên vượt qua.

Đem sách xếp lên giá, xoay người chuẩn bị thu dọn mặt bàn, đột nhiên Cô Nhiên sắc mặt trắng bệch mà ngồi chồm hổm trên mặt đất : – ” Ân. . . Ah. .” – Gắt gao cắn môi, Cô Nhiên chịu đựng không rên rỉ : – ” Hộc hộc. . . Ân. .” – Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, những ngày gần đây phải nghiên cứu để nấu cho phụ thân ăn nên hắn hơi mệt mỏi, mấy ngày nay số lần đau đớn ngày càng nhiều. Ngồi dưới đất, Cô Nhiên vùi đầu mình vào giữa hai chân, hiện tại không thể đi ra, nếu để ám vệ trong viện thấy được, sẽ nói cho phụ thân biết, xem ra phải luôn mang dược theo bên người.

” Ưmm. . . ” – Cắn tay áo, Cô Nhiên sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên trì, nhẫn nại . . . chậm rãi đứng lên, thở dốc từng hồi, Cô Nhiên nỗ lực đứng thẳng dậy, xoa bóp hai gò má, sau đó đi ra ngoài. Lộ vẻ mỉm cười, bình ổn mà đi trở về phòng của mình, sau khi đóng cửa phòng, Cô Nhiên ngồi bệt xuống đất, ôm bụng một hồi, rồi mới chậm rãi bước đến trước bàn, kéo ngăn kéo lấy dược ra . . . .

” Ah. . hộc hộc. . ưmm. . ” – Dựa vào bàn, Cô Nhiên chậm rãi thả lỏng bản thân, không có việc gì, lần này sơ suất quá. Đợi sau khi đau đớn qua đi, Cô Nhiên nghỉ ngơi một hồi, đứng dậy thay quần áo, rồi lau mặt, đem bình dược cất trong người, Cô Nhiên quay lại phòng phụ thân tiếp tục việc dọn dẹp dang dở.

=== ====== ====== ====== ======

Đem đồ ăn sáng của phụ thân để trên bàn, Cô Nhiên ngồi ở một bên, cầm bát cháo của mình uống. Phụ thân bảo hắn mang đồ ăn do hắn làm đưa đến thiên thính, cho nên mỗi ngày hắn vẫn có thể dùng bữa cùng phụ thân, thiết nghĩ phụ thân một mình dùng bữa có lẽ sẽ rất buồn chán. Vừa ăn chiếc bánh bao trong tay, Cô Nhiên vừa nghĩ cơm trưa phải làm cái gì đó thật tốt cho phụ thân.

” Tiểu Nhiên. . . ” – Lục Văn Triết ngồi ở đối diện nhìn Cô Nhiên, có chút lo lắng, – ” Có phải thân thể ngươi khó chịu hay không ? Sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm. ” – Gần đây thức ăn của lâu chủ đều do một tay Cô Nhiên làm, hắn còn phải hầu hạ lâu chủ, công việc có chút nhiều lên.

” A. . .” – Cô Nhiên trong lòng cả kinh, tuy rằng tối hôm qua vết thương lại đau, nhưng mà sáng sớm nay hắn rõ ràng đã xem lại mặt mình rồi a, hắn liếc mắt thì thấy phụ thân ngừng dùng bữa, tâm lý có chút sốt ruột, cúi đầu, tay không tự chủ mà nắm vành tai, – ” Không phải . . . Phải . Ân. . Tối hôm qua ta gặp ác mộng. Ngủ không ngon. . .”

” Ân? Ác mộng? ” – Long Thiên Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường tái nhợt của hắn, thần tình có chút hoài nghi. – ” Ác mộng gì có thể nói cho chúng ta nghe không? Lại có thể làm sắc mặt Tiểu Nhiên kém như vậy. “

Buông tay, Cô Nhiên mỉm cười nhìn hai vị tham đường, có chút xấu hổ : – ” Kỳ thực cũng không có gì. . . Chỉ là ta nói các ngươi không được cười ta. . ” – Tay lại bắt đầu nắm vành tai. . .

” Yên tâm, chúng ta sẽ không cười ngươi. ” – Long Thiên Hành cùng Lục Văn Triết trịnh trọng gật đầu.

” Chỉ là . . mộng bị một con chó dữ đuổi. . .” – Cô Nhiên tâm lý có chút lo lắng. . . Hắn thực sự là không biết nói dối. . .

” Khụ khụ. . .” – Long Thiên Hành bị sặc, ho mạnh vài tiếng, không tin mà thét lên, – ” Bị chó đuổi mà xem là ác mộng ? Tiểu Nhiên, ngươi đừng có gạt ta a. “

” Thực sự là vậy, Long tham đường. . .” – Vẻ mặt Cô Nhiên có chút hồng, gạt người cư nhiên là loại cảm giác này a, – ” Cô Nhiên. . Ân. . Thời gian ở trong cốc chưa từng thấy chó bao giờ, ngày thứ hai ra khỏi cốc, ta lại bị nó rượt đuổi . . . Thiếu chút nữa bị cắn, sau đó mới biết được đó là chó. . . lúc đó ta sợ hãi. . . Cho nên . . Cho nên . . Uhh. .” Cô Nhiên lại cúi đầu, sắc mặt dị thường hồng nhuận, một vành tai đã bị nắm đến đỏ lên.

” Phốc. . . Ha ha ha. . .” – Long Thiên Hành sửng sốt, sau đó cười ha hả, Lục Văn Triết cũng lắc đầu cười, – ” Tiểu Nhiên a, ha hả, ngươi a. . . Để ngày mai Lục đại ca giúp ngươi mang về một con, để ngươi nuôi, có thể nào lại sợ cái loại này súc sinh ni. ” – Tuy rằng Tiểu Nhiên không gọi bọn hắn đại ca, nhưng ở trong lòng hắn cùng Long Thiên Hành đã tự coi là huynh trưởng của Tiểu Nhiên.

” Ha ha, Tiểu Nhiên a, ngươi nói ngươi còn chưa thấy qua nó, Long đại ca ngày nào đó mang ngươi đi xem cho biết. ” – Long Thiên Hành tuy rằng cười nhưng trong lòng có chút thương tiếc, rốt cuộc trước đây Tiểu Nhiên sinh hoạt như thế nào, ngay cả chó cũng không nhận ra.

” Không cần làm phiền hai vị tham đường,hiện tại ta đã biết, ân. . . Sẽ không bị hù dọa nữa đâu . . .” – Cô Nhiên vội vã nhìn hai vị tham đường, hắn có thể nào làm phiền hai vị tham đường ni? Tuy rằng hắn thật là có chút sợ chó, nhưng mà cũng sẽ không đến nỗi bị nó đem đến ác mộng. . .

” Không thể nói như thế a, nếu sợ chó thì nuôi một con, sau này sẽ không sợ nữa. ” – Lục Văn Triết có chút kiên trì, sau đó nhìn về phía Lâu Chủ, – ” Lâu Chủ, Tiểu Nhiên có thể nuôi chó không . “

Phong Khiếu Nhiên đang ăn thanh tiêu tử thái đoàn(*) do Cô Nhiên tự mình làm, không ngẩng đầu, thản nhiên nói một câu: – ” Ngươi xem rồi làm đi, có thể giữ nhà. “

Lục Văn Triết cười cười, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, lại quay đầu nhìn Long Thiên Hành, ứng thanh: – ” Hảo, một lúc nữa ta sẽ đi phân phó. “

” Lâu Chủ. . . Lục tham đường. . .” – Cô Nhiên vẻ mặt có chút hồng, thấp giọng kêu lên : – ” Không cần đâu. . .”

” Không phiền phức không phiền phức. . .” – Long Thiên Hành đưa một chiếc bánh bao cho Cô Nhiên, – ” Nhanh ăn cơm đi, chuyện này cứ quyết định như thế.” 

– Sau đó liếc mắt nhìn đồ ăn của lâu chủ, thật muốn nếm thử, bất quá. . . vẫn là ngoan ngoãn ăn bát cháo của mình thôi, chính lâu chủ đã từng nói, Cô Nhiên chỉ phụ trách làm đồ ăn cho hắn . . . .

…………………..

” Văn triết, xem ra Lâu Chủ đối Tiểu Nhiên rất thoả mãn a. “– Long Thiên Hành nhìn hảo hữu bên cạnh, khẳng định nói.

” Đúng vậy a, bất quá một hài tử tốt như Tiểu Nhiên, nếu như Lâu Chủ còn không hài lòng, vậy thật là không có thiên lý. ” – Lục Văn Triết gật đầu, Tiểu Nhiên chiếu cố Lâu Chủ phi thường cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả bọn họ còn cảm thấy thoải mái.

” Hiện tại thái độ của Lâu Chủ đối với Tiểu Nhiên thoạt nhìn cũng coi như không tồi, bất quá. . . Nên tốt thêm một chút. ” – Long Thiên Hành có một chút chút bất mãn, Lâu Chủ đối bọn họ thì không sao, nhưng đối với Tiểu Nhiên cũng nên dùng vẻ mặt ôn hòa một chút chứ. Đứa bé kia mỗi ngày đều dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, buổi tối còn chuẩn bị đồ ăn khuya, cũng chỉ vì có thể làm cho Lâu chủ ăn nhiều chút, nên mùa hè năm nay sắc mặt lâu chủ so với năm vừa rồi đã tốt nhiều lắm, không những không gầy gò trái lại còn có chút thịt, đó không phải đều là nhờ Tiểu Nhiên tận tâm chăm sóc sao.

” Ai. . . Muốn Lâu chủ trở nên ân cần một chút còn không bằng hy vọng heo biết lên cây ni, may ra vẫn còn có chút khả năng. ” – Lục Văn Triết không dám hy vọng xa vời, – ” Tiểu Nhiên lại cũng không phải ký khế ước bán mình, chờ thêm mấy năm nữa Tiểu Nhiên trưởng thành, rồi sẽ cưới vợ sinh con, xem lâu chủ sẽ làm sao. Tới chỗ nào để tìm được một người hầu hạ hắn tận tâm như Tiểu Nhiên, dù trước đây Lâu Chủ cũng có mấy gã sai vặt nhưng cũng không bằng một phần mười của Tiểu Nhiên. ” – Nghĩ tới đây, Lục Văn Triết lộ ra thần tình khát vọng, thật muốn nhìn một chút a.

” Ha ha, nhất định a, chờ sau này khi Lâu Chủ quen được Tiểu Nhiên chăm sóc, sau đó Tiểu Nhiên lại ly khai Thích Nhiên Lâu, ha ha, thực sự là khẩn cấp muốn nhìn một chút a.”– Long Thiên Hành hảo hảo đồng tình, tuy rằng Phong Khiếu Nhiên là Lâu Chủ, nhưng mấy người bọn họ cũng không sợ hắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ hảo hảo an ủi Lâu Chủ.

=== ====== ====== ===

Đang chà xát trên người phụ thân, đột nhiên Cô Nhiên cảm giác một ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, Cô Nhiên vội ngẩng đầu lại phát hiện phụ thân không biết lúc nào đã mở mắt và đang nhìn mình, nhìn chiếc khăn trên tay, Cô Nhiên bất an hỏi : – ” Lâu Chủ. . . Có phải ta đã mạnh tay hay không ? ” – Từ sau lần đó, phụ thân để hắn chà sát toàn thân, không biết có phải vừa rồi hắn đã dùng nhiều sức ?

” Ngày mai ta phải đi ra ngoài làm việc, ngươi không cần theo, đến phòng thu chi lĩnh ít bạc, xem bản thân cần mua thêm thứ gì thì mua.” – Nói xong, Phong Khiếu Nhiên lần nữa nhắm hai mắt lại.

Cô Nhiên nhìn phụ thân, trong mắt chậm rãi hiện lên kinh ngạc, mở lớn miệng, lại ngậm lại, chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, Cô Nhiên tươi cười, phụ thân là cho mình nghỉ ngơi một ngày sao?

” Lâu Chủ. . sớm mai Người xuất môn ? Hay là ăn đồ ăn sáng rồi mới mới đi ra ngoài. ” – Tiếp tục giúp phụ thân chà sát trước người, Cô Nhiên nhẹ nhàng hỏi, – ” Thức ăn ta sẽ chuẩn bị tốt. ” – Vạn nhất phụ thân đi ra ngoài không ăn gì, không phải lại sẽ bị đói sao?

“. . . Sáng mai ngươi đúng giờ qua đây . . .” – Phong Khiếu Nhiên trầm thấp nói một câu, rồi dựa vào phía sau, không phản ứng gì. Cô Nhiên hiểu rõ gật đầu, sau đó dùng nước rửa sạch, bắt đầu giúp phụ thân chà xát chân . . . Ánh mắt tự động xẹt qua hạ thân của phụ thân … Thật lớn. . .

=== ====== ====== ======

Nhìn theo hướng phụ thân ly khai Khiếu Nhiên cư, Cô Nhiên trở lại phòng phụ thân, đem toàn bộ đệm chăn dọn ra ngoài, ngày hôm nay trời đẹp, hắn đã sớm nghĩ giúp phụ thân đem chăm đệm phơi nắng. Ngẫm lại đêm qua phụ thân đã phân phó, Cô Nhiên một bên cầm chăn, một bên vừa nghĩ, trong lòng có chút phiền não. Hắn cái gì cũng không thiếu a, nhưng phụ thân lại kêu hắn đi ra ngoài, nếu như hắn ở lại trong phòng một ngày, thì có chút không tốt, phụ thân biết chắc chắn sẽ cho rằng hắn mệt mỏi. Không bằng . . . Hay là đi ra ngoài, rồi sau đó hẳn quyết định tiếp.

Xử lý hảo gian phòng của phụ thân, đóng cửa cho kỹ, Cô Nhiên đi đến phòng thu chi . . . Ân. . . Phụ thân chỉ nói mình lĩnh tiền, lĩnh nhiều hay ít ni, đối với bạc hắn kỳ thực cũng không hiểu lắm. . . .

=== ====== ===

(*)thanh tiêu tử thái đoàn: tên món ăn


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv