Hôm nay vẫn như thường lệ, Thượng Vân Nguyệt lại lẻn ra sau vườn để luyện võ, gần một tháng nàng ở đây, cơ thể cũng đã không còn yếu ớt nữa, chỉ là nàng càng luyện càng cảm thấy bên trong cơ thể rất nóng, nó như muốn đốt cháy mà phá tung người nàng.
Vân Nguyệt vẫn thế mà ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng lần này nàng chỉ vừa chợp mắt đã cảm nhận sự mềm mịn, buồn buồn như con gì đó bò trên người. Nàng cảnh giác mở mắt ra, thì xuất hiện trên tay nàng là một tinh linh, nó chỉ to bằng bàn tay nàng, nhìn rất giống một đứa bé nhưng không hề.
Nàng nghe nói, ai được nó chủ động chạm thì một là nó muốn nhận chủ hai là nó muốn diệt người đó. Nghĩ đến đây, không lẽ nàng mới sống lại đã phải chết, giơ tay muốn động thủ thì một giọng nói dễ nghe vang lên.
“Chủ nhân, ta không làm hại nàng đâu.”
Vân Nguyệt tròn mắt nhìn, không ngờ giọng nói lại dễ nghe như thế, mà khoan đã,
“Ngươi… ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Chủ nhân.”
Vừa nói vừa dụi người vào tay nàng, thật đáng yêu là suy nghĩ của nàng lúc này, nhưng vẫn là thắc mắc,
“Vì sao ngươi lại nhận ta mà không phải ai khác?”
“Hí hí, trên người chủ nhân có linh lực mà ta cần hơn nữa người rất là xinh đẹp nha.”
Nó vừa nói vừa cười, nàng cũng nhận ra đến giờ cần về rồi liền bỏ qua chuyện đó mà đứng lên, nhưng nhìn đến vật trong tay liền ngẫm nghĩ, bất chợt nó loé sáng rồi hiện lên là một cô bé,
“Chủ nhân, như này sẽ không ai phát hiện.”
“Vậy ra ngươi là một bé gái sao? Dù sao cũng là vật liền chủ, ngươi sẽ là muội muội của ta được không?”
Thượng Vân Nguyệt nhìn đứa bé mới đến hông nàng nói, đứa trẻ nghĩ gì đó rồi cười vui vẻ, khẽ cúi người nói.
“Dạ tỷ tỷ, muội muội Dạ Thu lần đầu gặp mặt mong tỷ tỷ chiếu cố.”
“Hahaa, được, muội muội ngoan, ta là Thượng Vân Nguyệt, từ giờ chúng ta cùng sống cùng chết, được chứ!”
Thượng Vân Nguyệt cũng vui vẻ, sau đó nàng nghiêm túc nói và xoè bàn tay ra, Dạ Thu cũng vui vẻ đưa tay mình vào tay nàng. Một ánh sáng hồng loé đỏ hiện lên rồi vụt tắt, dấu hiệu ký ước đã xong. Nàng biết từ giờ, nàng và Dạ Thu là một, nàng khoẻ cô bé khoẻ, nàng yếu cô bé yếu.
Lúc A Vy mang bữa tối đến, giật mình suýt thì làm rơi khay đựng thức ăn. Từ lúc nào bên người tiểu thư lại xuất hiện một bé gái đáng yêu như vậy. Dạ Thu được Vân Nguyệt buộc chỏm tóc trên đầu như thời hiện đại, cặp má phúng phính với đôi môi chúm chím, nhìn thấy người lạ liền ngồi im mà không còn vui đùa nữa.
“Không sao, đây là người theo cạnh tỷ từ bé, A Ly đây là muội muội ta nhận.”
Vân Nguyệt vừa trấn an vừa giới thiệu hai người, nàng đã nhìn thấy linh khí trên tay người muội muội này khi có người lạ vào. A Ly một hồi cũng hiểu liền a lên tiếng nhỏ rồi hành lễ,
“Nô tỳ mạo phạm, xin nhị tiểu thư thứ tội.”
“A, không sao, ngươi hành lễ như vậy thật tổn thọ ta.”
Nhìn Dạ Thu như bà cụ non, đợi đến khi A Ly ra ngoài Vân Nguyệt mới khẽ nói,
“Muội muội, lần sau đừng tuỳ tiện vận linh khí, nếu không sẽ nguy hiểm đấy.”
“Dạ, muội muội đã biết.”
Cả hai vừa ăn vừa hỏi chuyện đối phương, té ra Vân Nguyệt mới biết, người muội muội này đã sống hơn trăm năm, chỉ là mãi vẫn không tìm được chủ nên không thể biến thành người. Lúc nghe xong, Vân Nguyệt sửng sốt, nàng liền muốn đổi lại xưng hô, nhưng Dạ Thu chỉ lắc đầu, nhìn nàng đầy ý vị nói nàng làm tỷ vẫn là đúng nhất.
“À, khi nãy ở rừng trúc, muội nói vì trên người ta có linh lực là như nào.”
Thượng Vân Nguyệt ngồi ôm chân trên giường như trước, nàng cũng không cần ra dáng thục nữ trước mặt muội muội này, Dạ Thu được hỏi liền láo liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai Vân Nguyệt,
“Tỷ, tỷ làm theo muội…”
Vân Nguyệt hơi ngạc nhiên rồi cũng, ngồi xếp bằng lại như Dạ Thu nói, nàng tập trung nhắm mắt lại, làm theo lời Dạ Thu nói, bất ngờ nàng nhìn thấy chân thân của cơ thể. Đoán trước Vân Nguyệt sẽ mở mắt vì điều không ngờ, Dạ Thu nhanh nhảu nói,
“Tỷ, tỷ không được mở mắt, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, tỷ cần làm như muội nói.”
Một lúc sau Vân Nguyệt mở mắt ra, cơ thể nàng thật nóng sau khi nhìn thấy chân thân, nó là một đóm lửa nhỏ trong đó.
“Muội, chuyện này là sao?”
“Trên người tỷ có linh lực mà từ xưa đã biến mất trên thế gian, có thể gọi là hoả khí. Đến khi tỷ luyện đóm lửa đó to lên và chịu được áp lực của nó, tỷ sẽ kiểm soát và điều khiển nó. Đến lúc ấy tỷ sẽ thành người mạnh nhất trong 3 người. Nhưng để làm được, tỷ phải chịu 4 cấp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và thượng cấp.”
Dạ Thu nghiêm túc nói, ánh mắt nó vẫn trầm tư khi nhìn thấy chân thân của nàng, Vân Nguyệt như bắt được điểm chính,
“Muội nói 3 người là ai?”
“Muội cũng mới biết, để tồn tại muội cần ký ước với một trong 3, nhưng khi gặp tỷ, muội mới biết hoả khí là thứ giúp muội tồn tại tốt nhất. Còn hai người nữa là băng khí và phong khí.”
“…Vậy có nghĩa nếu ta biến mất, muội cũng…”
Vân Nguyệt gật gù rồi giật mình hỏi, chỉ thấy Dạ Thu điềm tĩnh gật đầu không chút sợ hãi.
“Tỷ yên tâm, muội sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, còn đây… muội biết tỷ vẫn đang quá trình luyện võ, tỷ hãy luyện theo cuốn sách này.”
Vừa nói, Dạ Thu vừa đưa cuốn sách trên tay cho Vân Nguyệt, chính nàng cũng bất ngờ khi Dạ Thu lấy nó từ lúc nào mà nàng không biết.
“Trong người muội có rất nhiều sách, tỷ cần thứ gì có thể nói, muội sẽ đưa.”
Dạ Thu vui vẻ nói, bất chợt cô bé nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh quét qua ngoài cửa, vội bảo Vân Nguyệt cất quyển sách kín đáo. Bấy giờ Vân Nguyệt mới nhận ra, tầm giờ này tên Vương gia kia sẽ đến, mà Dạ Thu có thể nhận biết được người đến gần họ trong phạm vi 10 mét.
“Đấy là tên Vương gia, có thể nói là phu quân của tỷ.”
Vân Nguyệt nói mà không thấy có sự vui vẻ như người ta nói về chồng mà chỉ thấy phiền phức, nhưng chính nàng cũng không biết trong đó còn có chút mong chờ. Có lẽ là thói quen mà Vương Tử Dực đã tạo ra cho nàng trong tháng qua.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé?