Vương Tử Dực thấy nàng mồ hôi nhễ nhại liền khó hiểu, nhận thấy ánh mắt nghi ngờ, Vân Nguyệt đảo mắt tráo trợn nói.
“À ha, Vương gia ngài thấy nóng không, ta… ta vừa bắt chuột… đúng đúng là con chuột… nó chạy đâu ta…”
Vân Nguyệt vừa giả bộ phẩy tay quạt, vừa ngó nghiêng, Tử Dực nhìn bộ dạng này mà phì cười, sao trước đó hắn không biết nàng lại có bộ mặt đáng yêu này. Vương gia cũng không vạch trần, chỉ nhắc nhở nàng đi thay quần áo.
Thượng Vân Nguyệt hơi sượng nhưng cũng nhanh chóng đi tắm rửa, thật khó chịu với bộ y phục vướng víu nóng bức này. Đến khi quay lại, Vương Tử Dực đã thản nhiên nằm ngửa trên giường ngủ, nàng cũng mặc kệ mà ra sát giường nằm.
Mọi chuyện vẫn như cũ khi biết nàng ngủ, Tử Dực mới ôm nàng mà vào giấc mộng, hắn là chưa ngủ chỉ giả vờ để nàng không nghi.
Sáng hôm sau, Vân Nguyệt tỉnh lại chỉ còn một mình trên giường, cảm giác có gấu bông ôm thật thích. Oái, ở đây làm gì có gấu mà ôm, chẳng lẽ… nghĩ đến đây mặt nàng bỗng chốc đó ửng.
“Tiểu thư, người dậy chưa ạ?”
Tiếng A Ly kéo nàng khỏi suy nghĩ vớ vẩn, vỗ má cho tỉnh táo, nàng kêu A Ly giúp nàng thay trang phục.
“Gọi hết tì thiếp của Vương gia đến phòng chính của phủ.”
Thượng Vân Nguyệt lạnh giọng ra lệnh, sau đó nhờ A Tứ mang sổ sách đến đó.
“Không biết hôm nay Vương phi cho gọi mọi người là có chuyện gì?”
Vừa thấy Thượng Vân Nguyệt, Hiên phi đã lên giọng hỏi mà không biết ngày tàn nàng ta đã đến.
“Hiên phi không cần vội. Hôm nay ta gọi mọi người… là muốn một lời giải thích cho số tiền bị mất trong phủ.”
Vương phi liếc nhìn Hiên phi, sau đó cao giọng hỏi, ánh mắt lia qua từng người một, cuối cùng không chỉ Vân Nguyệt mà mọi người cũng có ý nhìn lên Hiên phi.
“Chắc hẳn Hiên phi đã có câu trả lời.”
Thượng Vân Nguyệt nói xong liền phất áo ngồi lên trên ghế cao nhất tại đây, tay nàng khẽ sờ vào đầu rồng nhỏ ở tựa tay.
“Không biết ý Vương phi là sao? Ta không hiểu?”
Hiên phi vẫn ngang ngược nhìn nàng đáp, nhưng với ánh mắt sắc bén sao có thể che tia bồn chồn trong mắt nàng ta với người nhạy bén lâu như nàng.
Bang
“Hiên phi, chuyện sổ sách trước nay một mình ngươi cai quản, bây giờ ngươi nói không biết là sao?”
Thượng Vân Nguyệt đập tay xuống bàn, mọi người được phen thót tim, không phải trước giờ Vương phi nhút nhát, nhu nhược sao.
“Ngươi cắt xén ngân lượng, ăn chặn tiền công người trong phủ, mua các loại vải kém chất lượng để che mắt lấy làm của riêng. Hừ, ngươi nói cho ta nghe không biết chỗ nào?”
Một loạt câu chất vấn chĩa về Hiên phi, các tì thiếp cúi mặt không dám hó he. Chỉ ánh mắt của Vân Nguyệt đã đủ làm họ chịu áp lực rồi.
Chuyện này nàng vừa phát hiện sau khi xem lại sổ sách, nàng ta đúng là thông minh khi che đậy mọi chuyện không kẽ hở nhưng lại bị chính sự thông minh ấy hại, nếu chỉ nhìn qua thì số tiền rất hợp lý, nhưng xét kĩ mới thấy một lỗ hổng lớn. Nàng liền đến nhà kho trong phủ, sau đó tra hỏi các gia nhân mới biết được hoá ra trước giờ nàng ta luôn làm mưa làm gió trong này. Chậc chậc, Vương gia này đúng là quá bao che cho người mình đi.
“Vương phi… ta…”
Hiên phi ấp úng, nàng ta không ngờ mọi chuyện của mình lại bị phơi bày, nhưng tiếng bên ngoài khiến nàng ta vui mừng.
“Tham kiến Vương gia.”
“Thần thiếp tham kiến Vương gia.”
Vương Tử Dực vừa vào thì mọi người đều cung kính hành lễ, duy chỉ có Vân Nguyệt là nàng vẫn ngồi đấy. Hừ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, để xem nay ai cứu được nàng ta.
“Vương phi, dù người có là Vương phi thì cũng không nên vô lễ như vậy với Vương gia.”
Hiên phi thấy Vương gia cứ nhìn nàng, nàng ta căm giận liền vạch tội, nhưng quên mất rằng nàng đâu phải Vân Nguyệt ngày trước.
“Vậy sao, nếu ta có tội cũng là phu thê đóng cửa bảo nhau. Còn ngươi, thân là người đứng đầu của phủ trước đây nhưng lại làm ra những chuyện phá hoại thanh danh của phủ. Người đâu, xử Hiên phi theo quy pháp.”
Thượng Vân Nguyệt không thua kém, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta, nàng lạnh giọng ra lệnh. Chỉ là người chưa vào thì Vương gia đã lên tiếng,
“Có chuyện gì sao?’
Vương Tử Dực thực chất đã ở bên ngoài từ nãy, hắn là muốn xem Vân Nguyệt sẽ xử sự như nào. Thượng Vân Nguyệt cho hắn ánh mắt xem thường, không phải nghe lén nãy giờ sao, nghĩ là nàng không biết.
“Không biết từ lúc nào Vương gia lại có hứng thú với chuyện của hậu cung ở Vương phủ vậy? Vương gia đây là muốn xin tha tội?”
Thượng Vân Nguyệt không chút sợ hãi nhìn Vương gia hỏi, chỉ là câu trả lời không những khiến nàng bàng hoàng mà mọi người cũng giật mình.
“Nàng là chủ cung, vì vậy tuỳ nàng xử trí, không cần để ý đến ta.”
Vương Tử Dực lắc đầu, hắn thâm tình nhìn nàng nói như không liên quan đến mình, bước đến ghế bên cạnh nàng ngồi.
Mọi người đều ngỡ ngàng, không phải trước giờ Hiên phi luôn được sủng ái nhất sao, vậy chuyện này là như nào?
“Được rồi, nghe đây tạm thời tước bỏ hiệu Hiên phi, không được ra khỏi phòng trong hai tháng, nếu biết ăn năn, hối cãi sẽ được khôi phục còn không sẽ mãi mãi cấm túc. Số ngân lượng bị thất thoát Hiên phi phải đến Quý cư làm cho đủ.”
Thượng Vân Nguyệt uy nghiêm ra lệnh, vài người vào trong lôi Hiên phi đi nhưng nàng ta nào chịu, vùng vằng hướng tới Vương gia. Quý cư là đâu chứ, nơi chỉ để kẻ hầu người hạ làm việc, sao nàng ta có thể chịu được.
“Vương gia, người nói gì đi chứ… thiếp bị oan…người phải làm chủ cho ta…”
“Lôi đi.”
Vương Tử Dực không lưu tình ra lệnh, thấy vậy họ nhanh chóng lôi nàng ta tránh rước hoạ.
“Hôm nay chỉ là cảnh cáo, mọi người lui đi.”
Nghe nàng nói mà mọi người toát mồ hôi, cảnh cáo mà như vậy thì nếu thật sẽ thảm như nào.
“Vương phi công tâm. Thần thiếp xin phép.”
Mọi người khẽ hành lễ rồi rời đi, trong đó có một ánh mắt không cam tâm đã bị Vân Nguyệt nhìn thấy. Nàng chỉ nhếch môi coi như không biết.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé?