Sau một tuần dưỡng thương và tập luyện cho cơ thể, gần như nó không còn yếu ớt như trước nữa, nhưng để trở lại như trước kia thì cần thời gian dài.
“A Ly, chuẩn bị chiều nay chúng ta về cung.”
A Ly hơi sửng sốt nhưng cũng gật đầu theo, cô bé cảm thấy từ khi tỉnh dậy tiểu thư của mình như người khác, không quá thân thiết cũng không khó gần. Gãi đầu khó hiểu, nhưng nào biết sau khi bị hãm hại Vân Nguyệt đã đề phòng tất cả mọi người.
Thượng lão gia không nỡ để con mình vào lại nơi đó, nó chỉ mới thoát chết về đây, nhưng thân là Vương phi, lệnh vua khó cãi ông chỉ đành nhìn con rời đi.
“Phụ thân, người giữ gìn sức khoẻ, Nguyệt nhi xin cáo từ.”
Thượng Vân Nguyệt khẽ cúi chào phụ thân mình, nàng khẽ nhìn qua người bên cạnh rồi bước vào kiệu, sau một tuần Vân Nguyệt có thể tạm thời thích ứng mọi chuyện, chỉ e phía trước còn gian nan.
Ngồi trong kiệu, Vân Nguyệt suy tư, người lúc nãy nàng nhìn chính là đứa con gái của Trân phu nhân, nhưng điều lạ là trước đó cứ hễ nhìn thấy nàng là sẽ gây sự kiếm cớ. Nhưng sau một hôm ngã bất tỉnh liền thay đổi tính nết, trầm tĩnh chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Điểm khác lạ là nàng ta cũng tên Khả Hân, không lẽ bạn mình cũng xuyên không về đây.
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ.”
Tiếng A Ly gọi làm Vân Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ, vén tấm màn trước mắt nàng là biển hiệu NGUYỆT VÂN CUNG, hàng chữ to lấp lánh dát vàng, tại sao không phải Vân Nguyệt mà là Nguyệt Vân.
Lý ra mà nói, thân thể này đúng là thua thiệt, nơi này Vương gia đến đúng một lần để làm lễ còn lại đều không để ý, may mắn là vẫn còn chỗ dựa là người mẹ đã khuất, một mối quan hệ mật thiết với Thái Hậu. Một tay Thái Hậu sắp xếp hôn sự cũng như mọi thứ cho nàng, Vân chính là tên của người mẹ đã khuất. Thượng Vân Nguyệt thở dài, xem ra trước tiên nàng cần đến chỗ Thái hậu một chuyến.
Thượng Vân Nguyệt uyển chuyển, ra dáng một nữ chủ nhân của Vương phủ hiên ngang bước vào, mấy tên nha hoàn xì xầm to nhỏ bị ánh mắt của nàng làm cho im bặt.
“A Ly, đuổi hết bọn người này.”
Thượng Vân Uyển lạnh giọng ra lệnh, nàng thừa biết đây chính là nguồn tin của Trắc phi, phi tần của tên Vương gia kia.
“Vương phi, xin người đừng đuổi,…”
“Nô tì biết lỗi rồi,…Vương phi…”
Vậy nhưng trong đám lại thốt lên giọng chanh chua, kiêu ngạo, hẳn đây là tâm phúc của Trắc phi.
“Hứ, chỉ là một Vương phi thất sủng, các ngươi sợ cái gì…”
Vừa nói nàng ta vừa lườm nguýt Vân Nguyệt, tưởng chừng như mọi lần Vân Nguyệt sẽ lơ đi hay cam chịu nhưng không. Nàng tiến lại chỗ nàng ta, sự áp bức trên người khiến nàng ta dè chừng, ánh mắt sắc lạnh chiếu lên làm nàng ta sởn người.
“Ha, đúng nha ta là Vương phi thất sủng, vậy để ta cho ngươi biết thể nào là thất sủng.”
“Người đâu, giữ cô ta lại. A Ly tát cho ta.”
Ngoài đám người này, vẫn có vài người của Thái Hậu, nghe lệnh của nàng nhanh chóng tóm ả lại, khiến ả quỳ gối trước nàng. A Ly sợ sệt nhưng nhìn Vân Nguyệt khiến cô bé không chần chừ mà tát liên tiếp vào mặt đến khi đau tay mới dừng.
Chát Chát Chát Chát…
Tùng âm thanh vui tai vang lên, Vân Nguyệt lắc đầu rời đi trước đó không quên ra lệnh.
“Sáng mai ta không muốn thấy đám ruồi nhặng nữa, bằng không người phải đi là các ngươi.”
“Tuân lệnh.”
A Ly thấy nàng đi liền đi theo, con bé nay được mở mang tầm mắt, tiểu thư hôm nay quá chất.
“Ta không cần kẻ yếu đuối ở bên, hiểu chứ.”
Thượng Vân Nguyệt trước khi vào cửa phòng liền để lại câu nói rồi mất hút, A Ly sau một ngồi ngẩn tò te mới hiểu, cô bé cần mạnh mẽ mới bảo vệ được tiểu thư, ân nhân của mình. Phu nhân đã khuất là người cho cô bé sự sống, vậy nên không được phép phạm sai lầm.
Đến tối, hiện giờ chỉ có Vân Nguyệt trong này, nàng không muốn làm phiền nên không để gia nhân quanh đây, bất chợt nghe thấy tiếng la.
“Tiểu thư,… tiểu thư, Vương gia đến…”
A Ly đang hớt hải nhìn thấy ánh mắt không hài lòng liền bình tĩnh mà nói, Vân Nguyệt có hơi ngạc nhiên, đừng nói là đến do nàng đuổi mấy nha hoàn đó nha.
“Ta biết rồi, em lui đi.”
A Ly chần chừ rồi cũng đi ra ngoài, đặc ân của A Ly là không cần xưng hô cứng nhắc với Vân Nguyệt, chuyện này có trước khi nàng xuyên qua nhưng Vân Nguyệt thấy cũng không vấn đề.
Vương Tử Dực khó chịu, khuôn mặt hằm hằm đi vào phòng, bất chợt hình ảnh trước mắt làm hắn sững lại. Trước đây Vương phi toàn mặc diêm dúa khiến người ta phản cảm, mà giờ đây trước mặt hắn lại như một tiên nữ.
Thượng Vân Nguyệt đã đổi lại hết trang phục, nàng chỉ mặc màu trắng một thân bạch y cho nên nhìn từ bên cạnh, từng đường nét, góc cạnh trên gương mặt đều hài hoà, trên đầu chỉ cài đơn giản cây trâm để tóc thả dài, thường phục trắng vừa mộc mạc tao nhã mà vừa toát lên sự thuần khiết cao sang.
“Vương gia, không biết ngài đến đây có việc gì?”
Mãi không thấy động tĩnh, Vương phi đành lên tiếng trước, lúc này Vương gia mới thoát khỏi, khẽ hắng giọng.
“Ta nghe nói Vương phi là vô cớ đuổi gia nhân đi.”
Biết ngay mà, Vương phi nhẹ nhàng đứng lên, không chút sợ hãi đối diện đáp lại.
“Vô cớ? Vương gia ngài là ăn tạp nên không phân phải trái sao, bọn họ ngoài ăn không ngồi rồi hóng hớt chuyện của chủ, vậy ngài nói có đáng tội không?”
Vương Tử Dực không còn nghe được gì về sau, chữ ăn tạp vẫn lặp đi lặp lại trong đầu. Nữ nhân này hôm nay không e dè mà dám nhìn thẳng đối đáp, giỏi cho câu ăn tạp.
“Vương phi nên cẩn ngôn.”
Cố gắng giữ bình tĩnh không nổi nóng, vậy mà Vương phi này còn lấn tới vuốt tà áo trên ngực.
“Vương gia, chàng là có ý gì, hay thiếp nói trúng tim đen. Ngài nên cẩn thận có ngày nghẹn chết nha.”
Câu cuối Thượng Vân Nguyệt cố tình thì thầm vào tai Vương gia, chưa kịp đẩy ra Vân Nguyệt biết trước lùi lại lạnh nhạt ra lệnh.
“Vương gia, ta mệt rồi, phiền ngài về cho.”
Vương Tử Dực bực tức không nói được liền phất áo rời đi, bên ngoài Tạ Lâm vừa là thân cận vừa là ám vệ bên Vương gia, nhìn màn vừa rồi mà bất ngờ. Không phải trước đây đều nói Vương phi nhu nhược, cam chịu sao, vậy vừa rồi là nhìn thấy gì.
“Còn không mau đi.”
Vương gia thấy cận vệ của mình vẫn đứng đó nhìn vào trong liền quát, lần đầu hắn bị nữ nhân trêu đùa còn dám đuổi hắn chứ.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé?