Khi Cố Nguyên mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã rọi đến mông cậu, chỉ cử động một cái đã thấy cả người bủn rủn, vừa định đứng dậy đi vào nhà tắm, một bàn tay đột nhiên xuyên qua chăn bông, vòng qua eo cậu: "Em đi đâu thế?"
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Cố Nguyên bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, đầu óc rối bời "Đi tắm..."
Mặc Lâm nhẹ nhàng cọ mặt vào lưng cậu: "Không cho đi..."
Cả người Cố Nguyên thân thể cứng đờ, cậu vẫn chưa quen thân mật với Mặc Lâm như vậy: "Anh buông ra trước đi."
Cánh tay cường tráng nhẹ nhàng áp lên cánh tay cậu, chậm rãi vuốt ve, có chút hơi ấm, nhiệt độ cơ thể này khác hẳn với cậu, nhưng lại khiến cậu có chút say mê.
Ngón tay Mặc Lâm nhẹ nhàng trượt qua kẽ tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau: "Không bỏ... để anh ôm em một lát..."
Cố Nguyên đỏ bừng mặt không dám nhúc nhích.
Mặc Lâm ôm cậu thật chặt: "Anh không phải đang mơ chứ... Chúng ta thật sự ở bên nhau sao?"
Cố Nguyên sửng sốt: "Anh còn chưa tỉnh ngủ à?"
"Sợ em kéo quần lên liền không nhận người nữa đó," Mặc Lâm nói: "Sau này anh là người của em, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh đấy."
Cố Nguyên trong lòng có chút kích động: "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Mặc Lâm rất hài lòng với câu trả lời này, trong lòng nóng lên, đè chặt cậu dưới thân, trìu mến hôn xuống.........
Sáng sớm, Tiêu Trạch đang xem hồ sơ thì có người gõ cửa phòng làm việc, hắn đặt hồ sơ xuống, ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Cố Nguyên đẩy cửa ra, cậu đứng dưới khung cửa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
Tiêu Trạch có chút kinh ngạc, bởi vì Cố Nguyên rất hiếm khi chủ động tìm hắn, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với hắn, cậu tìm hắn nhất định là vì vụ án.
Tiêu Trạch nhớ đến chuyện trái tim mà Mặc Lâm đã nói hôm qua, đại khái cũng đoán được lý do vì sao cậu tìm đến.
Hắn đoán Cố Nguyên hẳn là có ý tưởng gì mới, nếu không đã không đến gõ cửa văn phòng sớm như vậy.
Chiếc áo sơ mi Cố Nguyên mặc hôm nay cũng rất đặc biệt, nó rộng thùng thình khác với những chiếc áo trước đây cậu thường mặc, cậu cũng không cài kín cúc ở cổ áo như ngày xưa mà để mở cúc áo trên cùng, có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp.
Tiêu Trạch chỉ cảm thấy chiếc áo sơ mi này trông rất quen, hình như hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng áo khoác đã che gần hết người lại nên hắn nhìn không rõ lắm.
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Trạch hỏi.
Cố Nguyên đi tới đối diện bàn làm việc, ánh mắt vẫn u ám như mọi khi, nhẹ giọng nói: "Trái tim kia thật sự có vấn đề, hiện tại tôi chưa tìm được chứng cứ, nhưng tôi nghĩ đến một khả năng..."
Tiêu Trạch: "Ừm... Cậu nói đi."
"Người chết có thể đã làm phẫu thuật ghép tim trước khi qua đời." Cố Nguyên nói.
Sau khi Tiêu Trạch nghe thấy đáp án này, đầu óc như được khai thông, hắn nheo mắt lại: "A... Cậu tiếp tục đi!"
"Khám nghiệm tử thi cho thấy trong não người chết có cyclosporine, những người đã thực hiện cấy ghép tim cần phải dùng loại thuốc này trong thời gian dài để ức chế phản ứng thải trừ. Quả tim được phát hiện ngày hôm qua đã trải qua thay đổi hữu cơ và đáp ứng đủ tiêu chuẩn để ghép tim... Tôi nghĩ quả tim này có lẽ là quả tim trước khi ghép... Sau khi mổ lấy tim ra, Đồng Lỗi đã ngâm nó trong rượu.". Chương 𝓂ới nhấ𝘵 𝘵ại ++ 𝑇R UM𝑇RU𝓨Ệ𝘕﹒𝑽𝘕 ++
Suy đoán này của Cố Nguyên đã liên kết tất cả những điểm đáng nghi.
Tiêu Trạch suy nghĩ một chút, đồng ý với giả thiết này: "Nếu vậy mối quan hệ giữa người tên Đồng Lỗi này và người chết là gì? Tại sao năm ngày trước anh ta lại đột ngột mất liên lạc?"
“Ai sẽ ngâm trái tim của một người trong rượu mà ngắm nghía mỗi ngày?” Lúc này, Mặc Lâm đột nhiên bước vào, liếc mắt nhìn Cố Nguyên: "Không chỉ ngắm nhìn, trong đêm khuya thanh vắng còn rót một chút rượu vào ly, từ từ nhấm nháp...... Uống thứ rượu được ngâm bằng quả tim, hắn cảm thấy rất thoả mãn, nó có thể khỏa lấp nỗi trống trải và mất mát bao đêm của hắn... "
Cả người Tiêu Trạch nổi lên một lớp da gà: "Theo ý của anh... Bọn họ là người yêu?"
Mặc Lâm: "Bọn họ hẳn là đã chia tay... Bởi vì không chiếm được người, cho nên chỉ có thể thoả mãn với một trái tim."
Tiêu Trạch: "Trước đây chúng ta đã phỏng đoán động cơ là giết người vì tình, Đồng Lỗi vẫn có đủ động cơ giết người!"
"Nếu Đồng Lỗi thật sự giết người, việc đầu tiên hắn làm là phải xử lý quả tim ở trong nhà, dù không xử lý thì cũng nên cất ở nơi bí mật để không bị người ngoài phát hiện... Không thể không về nhà trong 5 ngày liên tục và chờ người đột nhập vào nhà mình... Hoặc là hắn không thể về nhà vì những lý do bất khả kháng, hoặc hung thủ là một người khác. "
Tiêu Trạch châm một điếu thuốc, cảm thấy có chút chán nản, để giải quyết vụ án này, hắn đã cho anh em ôm cây đợi thỏ trước nhà Đồng Lỗi cả đêm. Kết quả là cả một bóng người cũng không tìm thấy, hôm nay nghe hai người phân tích xong, hắn cảm thấy ngày phá án càng lúc càng xa.
Tiêu Trạch rít một hơi rồi từ từ nhả khói ra: "... Bất kể như thế nào, chúng ta vẫn phải tìm được Đồng Lỗi trước..."
Cố Nguyên không còn gì để nói, cậu muốn đợi Mặc Lâm đi cùng, nhưng Tiêu Trạch hút thuốc trong văn phòng khiến cậu không thể chịu được mùi khói nên quyết định ra ngoài trước.
Khi cậu bước ra khỏi văn phòng, cậu tình cờ gặp Lý Mông đang trả phép, Lý Mông cười chào Cố Nguyên, tinh thần của hắn trông không quá tốt.
Cố Nguyên đang trên đường trở lại văn phòng thì Mặc Lâm vội vàng đuổi tới và bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu có thể cảm nhận được cái chạm của Mặc Lâm, bàn tay của Mặc Lâm rất ấm, khi nó chạm vào làn da sẽ khiến cậu có cảm giác rất đặc biệt, giống như có một tia lửa nhỏ bị cọ ra vậy.
Là cơ quan lớn nhất của cơ thể người, làn da không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, có thể nó còn ẩn chứa những bí mật mà loài người chưa thể khám phá ra được và ngay bây giờ Cố Nguyên đột nhiên muốn khám phá nó.
Cậu quay đầu lại nhìn Mặc Lâm, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Một phần là do cậu đột nhiên nhớ đến những dư vị còn sót lại từ chuyện tối hôm qua, một phần là do cậu cảm thấy hôm nay Mặc Lâm nhìn rất khác.
Mặc Lâm như một miếng đồ ngon đang đặt trước mặt cậu, khiến cậu muốn cắn một miếng, nhưng cậu biết rõ Mặc Lâm không phải đồ ăn, cậu không thể lẫn lộn anh với đồ ăn.
Cố Nguyên: "Có việc sao?"
"Không có gì... Chỉ là muốn gặp em nhiều hơn."
"Bây giờ là giờ làm việc." Cố Nguyên sợ bị người thấy, nhanh chóng rút tay mình về.
Bộ đồ ngủ của cậu đã bị Mặc Lâm xé toạc, Mặc Lâm nói rằng anh muốn bồi thường cho cậu, nhưng thật ra anh đã đưa cho cậu chiếc áo sơ mi mà anh thường mặc như đồ ngủ, nó lớn hơn người cậu một cỡ, trông thật sự cũng có chút giống đồ ngủ.
Về đến nhà, khi thay quần áo cậu cũng không cởi ra, bởi vì trên áo sơ mi có mùi của Mặc Lâm, cậu có chút không muốn thay, cho nên đã khoác thêm một chiếc áo ngoài để đi làm, nhưng không ngờ. nó trông không tệ chút nào.
Khi họ cùng nhau đi làm, Mặc Lâm nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, đột anh nhiên tiến lại gần cậu, cởi cúc áo sơ mi đầu tiên dưới yết hầu của cậu ra.
Lúc này anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt không rời cổ áo sơ mi.
Cố Nguyên bị anh nhìn đến ngượng ngùng, vì thế duỗi tay định cài cúc áo lại nhưng lại bị Mặc Lâm ngăn cản.
"Đừng nhúc nhích." Mặc Lâm nói: "Anh muốn được thưởng thức ngay trong giờ làm việc."
Cố Nguyên:......
Cố Nguyên bỏ tay xuống, cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng không quen nhưng vẫn để mở cúc áo.
Bởi vì Mặc Lâm thích.